NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 502: Dược hiệu quả thực thảm không nỡ nhìn! ---

Cập nhật lúc: 2025-12-20 01:11:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt Tống Lăng Vân đột nhiên đỏ bừng, chút trả lời thế nào.

Người là quá mức... ? Nàng yếu ớt đến ? Chẳng còn bao t.h.u.ố.c chống độc ư?

"Vậy ! Ta, Bạch tỷ, Diêm tiền bối và Quý tiền bối! Bốn chúng qua đó!"

"Vân tỷ, chị bảo vệ cửa động cho , chờ tin của chúng !"

"Tiểu Lan Tử, ngươi giúp Vân tỷ một tay, tuyệt đối để lạ hoặc dân làng gần đây!"

Chu Tư Tư xong liền nhận lấy một bao t.h.u.ố.c chống độc từ tay Quý Nguyệt Như. Đây là thứ Quý Nguyệt Như và họ chế tạo buổi chiều. Trông vẻ dày, nhưng đủ để che kín mũi miệng.

"Vậy các ngươi cẩn thận đó, nơi chúng , các ngươi yên tâm!" Tống Lăng Vân tận tâm dặn dò.

Bốn đều gật đầu, mỗi cầm một bó đuốc, lượt địa đạo. Người cuối cùng là Diêm Hòa, còn đầu Tống Lăng Vân một cái, thế nào cũng thấy chút ý vị từ biệt. Điều khiến Đàm Nhã Lan một bên ngẩn tò te.

Chuyện gì thế ? Có tin đồn gì mà nàng bỏ lỡ ?

“Vân tỷ, vị Diêm tiền bối thích chị ? Ánh mắt đó như kéo sợi tơ ? Ta mà nổi cả da gà!”

Đàm Nhã Lan chằm chằm mặt Tống Lăng Vân, trong lòng thầm nghĩ, cũng thôi, một đại mỹ nhân lạnh lùng khí như thế, khó mà thích !

Nếu nàng là nam nhân, nàng cũng thích! Đáng tiếc nàng là nữ nhân! Haizz!

"Nói linh tinh gì đấy! Ngươi trông chừng , thêm củi đống lửa!" Tống Lăng Vân Đàm Nhã Lan đến mức trong lòng thấy rờn rợn, bèn kiếm cớ bỏ chạy.

"Mắt chính là thước đo! Mãnh nữ mà còn thẹn thùng ? Điều tuyệt đối bình thường! Hừ!"

Đàm Nhã Lan bĩu môi, đó ngoan ngoãn canh giữ cửa địa đạo, trông như thể đang chờ đợi "thỏ chạy đến gốc cây".

Còn Tống Lăng Vân cạnh đống lửa ném cành cây , ánh mắt chăm chú ngọn lửa đang cháy, đang nghĩ gì, chỉ là khuôn mặt nàng ánh lửa chiếu rọi ửng hồng.

Trong khi đó, chân núi đối diện, Cát Độ Thanh thể dậy, tê liệt ghế, hai chân còn sức lực. Hắn vô lực , còn mất kiểm soát, đại tiện cả quần.

Trần Bình cũng chẳng khá hơn là bao, trực tiếp ở ngoài trời phóng uế đến mức thể nhúc nhích. Vốn dĩ cố gắng gọi đến khiêng về, nhưng gọi đến khản cả giọng cũng ai tới.

Hắn cứ thế trần truồng úp sấp bãi cỏ, quả thật là mất hết thể diện. May mà hiện giờ ai ngang qua, nếu thấy, thà c.h.ế.t còn hơn.

“Người ! Mau tới đây!”

Bên Cát Độ Thanh cũng đang kêu gào, Trần Bình cũng . Chỉ loáng thoáng tiếng , nhưng thấy bóng dáng một ai.

“Mẹ kiếp! Nhất định là tên Thương Hoàn hạ độc, lão t.ử g.i.ế.c !”

Cát Độ Thanh dù cũng là võ tướng, mặc dù tay chân còn chút sức lực nào, nhưng vẫn cố lết khỏi lều. Nhìn thấy đám thủ hạ la liệt đất thể động đậy, Cát Độ Thanh lập tức nghĩ đây là độc do Thương Hoàn hạ để trả thù .

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chỉ c.h.é.m c.h.ế.t tên xí Thương Hoàn , đó phân thây, cuối cùng đem cho ch.ó ăn!

“Chuyện gì thế ?”

Vừa lúc , Thương Hoàn xách hai con thỏ rừng về. Thấy đổ rạp khắp đất, y cũng giật kinh hãi. Lúc , ánh mắt y vặn chạm ánh mắt ăn tươi nuốt sống khác của Cát Độ Thanh.

Thương Hoàn bịt mũi, Mẹ ơi! Đây là tập thể vệ sinh đến kiệt sức ? Thật hôi thối quá!

“Có ngươi hạ độc lão t.ử !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-502-duoc-hieu-qua-thuc-tham-khong-no-nhin.html.]

“Còn mau giải độc cho lão tử! Có bản lĩnh thì chúng đ.á.n.h một trận, ngươi quả là tiểu nhân hèn hạ!” Cát Độ Thanh sấp đất, mắt như lồi .

"Ngươi đừng đổ oan cho ! Nếu hạ độc ngươi, ngươi c.h.ế.t từ lâu , gì còn cơ hội ở đây mà lải nhải?"

Gà Mái Leo Núi

"Rốt cuộc là xảy chuyện gì? Ngươi xem, còn cách giải độc cho các ngươi!"

"Ngươi dùng đầu óc suy nghĩ xem, chúng bây giờ là đồng thuyền. Ta cần hạ độc ngươi ? Cho dù hạ, cũng đợi đào bảo tàng của nhà họ Tạ tính! Ngươi nghĩ ai cũng ngu xuẩn như ngươi !"

Thương Hoàn cũng nổi giận, cái gì dơ bẩn cũng đổ lên đầu y ! Nếu y hạ độc, y sẽ dùng loại độc d.ư.ợ.c kỳ quặc như thế ? Buồn nôn cho ai xem đây?

Nhìn thấy bộ dạng khẳng định chắc nịch của Thương Hoàn, Cát Độ Thanh cũng rốt cuộc là ai hạ độc.

Thế là kể những triệu chứng của , rõ lúc nào cảm thấy cơ thể vô lực, tay chân còn cảm giác.

"Ngươi tiếp xúc với nào ? Có lạ nào từng đến gần ngươi !" Thương Hoàn bịt mũi xổm xuống, dùng tay bắt mạch Cát Độ Thanh hỏi.

Không đợi Cát Độ Thanh trả lời, y lập tức nhảy lùi xa, nhanh chóng lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong tay áo, uống một hết sạch nước t.h.u.ố.c bên trong.

"C.h.ế.t tiệt! Suýt nữa thì trúng chiêu , loại độc thật quỷ quyệt! Lão t.ử cũng suýt chút nữa đại tiện quần!"

Mặt Cát Độ Thanh càng thêm đen sạm. Tên khốn đang châm chọc ai đấy! Chẳng trúng độc !

"Loại độc thể lây lan, chỉ cần tiếp xúc với trúng độc sẽ tứ chi vô lực, mất kiểm soát đại tiểu tiện! Xem ngươi tiếp xúc với của Huyễn Ảnh Đảo , còn chịu thật!"

"Cho dù ngươi trực tiếp tiếp xúc, thì là tiếp xúc với kẻ trúng độc tiếp xúc với ngươi!"

"Ngươi nghĩ kỹ xem, nửa ngày nay ngươi tiếp xúc với những ai!"

Vốn dĩ Cát Độ Thanh định cho Thương Hoàn chuyện Trần Bình điều tra , còn định mượn tay những của Huyễn Ảnh Đảo trừ khử Thương Hoàn. Kết quả thật, Thương Hoàn thì , còn thì mất hết mặt mũi.

"Trần Bình! Trần Bình! Ngươi cái đồ ch.ó c.h.ế.t ở ! Còn mau trả lời!" Cát Độ Thanh rướn cổ họng gào lên, ánh mắt quanh, chỉ mau chóng tìm Trần Bình.

Bởi vì chỉ tiếp xúc với Trần Bình, mà đường về Trần Bình gặp hai nữ nhân. Hắn chợt liên tưởng, hai mười phần tám chín chính là của Huyễn Ảnh Đảo.

Thương Hoàn còn điều gì hiểu nữa. Xem chất độc ngay từ đầu hạ lên Trần Bình, đó mới truyền từ một thành mười, từ mười thành trăm.

"Tướng quân!"

"Tướng quân! Ta ở đây!"

Tai Thương Hoàn coi là nhạy bén, y nhanh chóng đến nơi tiếng kêu, lập tức một cách cực kỳ bỉ ổi.

“Hắc hắc! Trần Phó thủ, ha ha, ngờ m.ô.n.g ngươi trắng trẻo như ! Chậc chậc chậc!”

Trần Bình chỉ c.h.ế.t quách cho . Vừa thấy vẻ mặt bỉ ổi của Thương Hoàn, sợ đến mức siết chặt cả mông, nước mắt lã chã tuôn rơi.

"Đi thôi! Ta sẽ kéo ngươi ! Chậc chậc chậc! Cái m.ô.n.g trắng lớn nha!"

Thương Hoàn tóm lấy cánh tay Trần Bình, kéo . Y bụng đến mức giúp kéo quần lên, dù cũng để cái m.ô.n.g trắng lớn thấy đời một chút!

"A a a a! Thương đại nhân, ngài thể giúp tại hạ kéo quần lên ?"

Mông thì thành vấn đề, nhưng cái thứ nhỏ bé phía thì dễ chịu chút nào. Cứ cọ xát với cỏ đất như , sắp cọ cả lửa !

Trần Bình đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Loading...