Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 616: Ghen ghét a
Cập nhật lúc: 2025-09-13 09:02:06
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Chu cũng nhàn rỗi, quà Tết của nhà họ Chu gửi các nơi cũng lượt gửi . Dựa hồi âm, hải sản ở nội địa là món ăn hiếm , các thích yêu thích, năm nay liền chuẩn thêm ít.
Đặc biệt là cá và tôm. Năm nay ngư trường của nhà họ Chu thu hoạch, nhà họ Chu cũng còn mua hải sản nữa. Ngư trường của nhà cộng với thuyền đánh cá của Tô Huyên, Chu phủ tiết kiệm một khoản chi tiêu lớn.
Lương thực của nhà họ Lý cũng đưa đến. Lần ông thông gia theo đến, áp tải là hai trai của Lý thị. Vì sợ tuyết lớn, khi tặng lương thực và tiền bạc liền vội vã trở về.
Trúc Lan cũng sợ tuyết lớn, Đào thị thường xuyên nhắc nhở. Tuyết tai xảy trong thành và ở nông thôn vẫn là khác . Những gia đình ít than, thật sự thể c.h.ế.t cóng, hơn nữa lương thực đủ, thật sự tai nạn sẽ khổ.
Mấy năm từng tuyết tai, Trúc Lan nhớ rõ. Chỉ là ở quê nhà chuẩn đầy đủ, cũng cảm thấy gì. ký ức của Đào thị đặc biệt sâu sắc.
Cho nên, Trúc Lan bảo lão đại và lão nhị mua thêm ít thịt để dự trữ.
Tại kinh thành, Thái tử đem bạc phụ hoàng cấp cho đổi thành vật tư gửi , cuối cùng tự kiểm tra một niêm phong nhà kho.
Việc giấu giếm bất kỳ ai. Thái tử dẫn từ nhà kho , liền gặp mấy em trai.
Nhị hoàng tử giọng chua loét, từ xa thể ngửi thấy mùi: “Phụ hoàng vẫn là thương đại ca nhất, chuyện như trực tiếp giao cho đại ca.”
Mặc kệ tai ương , những vật tư chuẩn ở đó, cũng thể cho bá tánh trong lòng vững vàng. Nhìn xem mấy ngày nay, cũng thể nghị luận, Thái tử nhân đức thế nào, Thái tử thế nào, nghĩ đến là tức giận.
Thái tử : “Nhị nhắc đến, cũng phụ hoàng đối với nhất.”
Nhị hoàng tử: “.......”
Cố ý chọc giận đây mà, trong lòng đ.â.m hình nhân.
Tam hoàng tử cũng nghẹn đến hoảng: “Thái tử đại ca, nhà kho vẫn là nên giám sát chặt chẽ thì hơn. Tuy rằng tuyết còn tan, vạn nhất cháy thì .”
Tứ hoàng tử thản nhiên tam ca, tam ca lỡ , đây là thật sự ghen tị. Được thôi, cũng ghen tị chết. “Tam ca, lời của , lỡ thật sự xảy chuyện, nghi ngờ của thể lớn lắm đấy.”
Tam hoàng tử đáp trả: “Chỉ cần ngươi đừng để gánh tội là . Ca ca ngươi gánh ít tội , chừng mực.”
Tứ hoàng tử híp mắt, phì, đáng c.h.ế.t lão Tam, lúc ném tội .
Ngũ hoàng tử Thái tử xa, tam ca và tứ ca đang cãi , cuối cùng nhà kho, đầu ngón tay siết chặt lòng bàn tay. Hắn cũng để gánh tội !
Kinh thành cháy, bên phía Chu Thư Nhân cháy. Nửa đêm, Chu Thư Nhân Thận Hành gọi dậy. Trúc Lan dậy: “Xảy chuyện gì ?”
Chu Thư Nhân giày : “Có phóng hỏa trong nhà kho, bắt .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan lập tức dậy. Nàng vật tư tốn bao nhiêu tiền, cũng Chu Thư Nhân tốn bao nhiêu tâm tư. “Nhà kho chứ?”
Chu Thư Nhân: “May mà phái ít nhân thủ canh gác, nhà chứa bông cháy một ít, dập tắt .”
Trúc Lan thở một : “Không là .”
Thật sự hủy hết, nàng cần nghĩ cũng chắc chắn vu oan cho Chu Thư Nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-616-ghen-ghet-a.html.]
Chu Thư Nhân mặc xong quần áo: “Nàng nghỉ ngơi , đêm nay về.”
“Được, cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Chu Thư Nhân đến nhà kho, tiên xem xét thiệt hại. May mà tổn thất mấy bao bông. Từ khi kinh thành và mấy châu khác cũng chuẩn vật tư chống lạnh dự phòng, đề phòng ngày . Chàng vì bá tánh gián tiếp giúp Hoàng thượng tăng uy tín, cũng kéo về cho ít giá trị thù hận!
Cẩn Ngôn ở một bên, lớp bông ngoài cùng trong phòng, những bao bông đều ướt. Ngày mai đều phun nước lên, khó để đốt. Người đến phóng hỏa thể mang theo bình dầu, nhưng mà, vẫn là ngưỡng mộ đại nhân nghĩ đến chu .
Chu Thư Nhân xem ba che mặt bắt, một chết, hai còn trong miệng đều nhét vải, đang trừng mắt !
Cẩn Ngôn cầm kiếm ở một bên che chở. Chu Thư Nhân , rạng rỡ: “Cho chúng nó ăn thuốc mê.”
Chàng tự thẩm vấn, cũng bản lĩnh thẩm vấn gì. Hai vẫn là nên giao cho của Hoàng thượng thì hơn.
Ngày kế, cả Tân Châu đều chuyện nhà kho suýt cháy. Uông đại nhân đến nha môn hỏi: “Đại nhân cần tăng thêm nhân thủ ?”
“Không cần.”
Uông đại nhân hỏi: “Nghe bắt , đại nhân định tự thẩm vấn ?”
Chu Thư Nhân xua tay: “Người gửi , việc cần chúng quản.”
Nói xong, Chu Thư Nhân tiếp tục cúi đầu bản vẽ mới của Tân Châu Thành. Chàng trọng điểm ở đông thành, nhà cửa ở đông thành cũ kỹ, đông thành cũng hỗn loạn. Lại về phía bắc thành, bắc thành khá hơn đông thành một chút. Chàng thở dài nghĩ đến thu nhập từ thuế của Tân Châu. Chàng đến Tân Châu, tích cóp ít tiền cũng tiêu ít, bây giờ mới tiêu một khoản, , chỉ thể tạm gác thể vội vàng.
Chu Thư Nhân ngẩng đầu: “Nha, ông còn ở đây?”
Uông đại nhân giật giật khóe miệng, ông thể ông đau gan ? Sau khi Chu đại nhân đến, lượng công việc của ông vẫn luôn tăng lên. Nhìn xem dáng vẻ chuyên chú của Chu đại nhân, ông liền sợ, luôn cảm thấy Chu đại nhân đang ấp ủ đại sự. Ông gượng một tiếng: “Vậy đây.”
Chuyện ở Tân Châu, Hoàng thượng . Thái tử chớp mắt, u, còn lợi dụng kho hàng để câu cá, kết quả, ai đầu óc úng nước tính kế Chu đại nhân . Lần thì , đừng hòng câu cá, trong một thời gian ngắn ai dám tay.
Tại Diêu hầu phủ, Diêu Văn Kỳ cảm thấy sớm muộn gì cũng tức chết. Tuy rằng ông bực bội Chu Thư Nhân vẫn luôn giúp hoàng thất tăng danh vọng, nhưng ông từng nghĩ đến việc tính kế Chu Thư Nhân . Mục tiêu của ông là nhà kho ở kinh thành, ông đang chờ cơ hội. Bây giờ danh vọng càng cao, chờ đến lúc thật sự xảy tuyết tai, một trận lửa lớn thiêu rụi, hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn, gây thêm loạn còn hại Thái tử một phen.
Ông tìm để gánh tội , kết quả đồng đội tự hành động. Diêu Văn Kỳ mặt mày âm trầm, thế lực của ông suy yếu ít, đồng đội tâm tư khác, đây là còn tin tưởng ông?
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái là nửa tháng. Chuyện phóng hỏa sớm trôi qua, trai thứ hai của Ngô Ninh là Ngô Vịnh đến.
Trúc Lan trai trẻ mắt, nhiều năm gặp, chút nhận . “Sao chỉ một con đến, Ngô Thính ? Sao nó theo đến?”
Ngô Vịnh đáp: “Ngô Thính sang năm mới đến. Muội thành sẽ do con và em trai đưa . Con đến là để mua nhà. Ý của đại ca là, sang năm để con và em trai đến thư viện ở Tân Châu sách.”
Trúc Lan cho rằng Ngô Minh vô duyên vô cớ đưa hai đứa em trai đến, mở miệng : “Mua nhà gì chứ, trong phủ chỗ ở, các con ở trong phủ là , cũng thể các con đại ca chăm sóc các con.”
Ngô Vịnh trong lòng cảm kích nhà họ Chu, nhưng thể mặt dày. Nhà họ gửi đến đây, mấy năm nay phiền phức nhà họ Chu nhiều. “Thím, con và em trai đều lớn, chúng con thể tự chăm sóc , đây cũng là một loại rèn luyện cho chúng con.”
Trúc Lan thấy thái độ của Ngô Vịnh kiên quyết, liền đổi chủ đề: “Ta Dung Xuyên , con đính hôn?”
Ngô Vịnh mặt đỏ: “Vâng, đính hôn, cuối năm sẽ thành .”