Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 617: Càng nguy hiểm địa phương càng an toàn

Cập nhật lúc: 2025-09-13 11:55:33
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trúc Lan là nữ tử, nàng và Ngô Vịnh cũng quá thuộc. Sau khi hôn sự của Ngô Vịnh là do Ngô Minh chọn, cũng hỏi thêm gì nữa, đó liền bảo Ngô Vịnh nghỉ ngơi.

Trúc Lan đợi Ngô Vịnh theo Dung Xuyên , cảm khái: “Những đứa trẻ năm đó, từng đứa một đều thành gia.”

Nàng sắp quên mất dáng vẻ của bọn nhỏ lúc mới đến.

Tống ma ma: “Có gia đình riêng, cũng trách nhiệm, đây là trưởng thành.”

, đều trưởng thành . Ngày mai Ngô Vịnh mua nhà, bà với lão Nhị một tiếng, bảo lão Nhị dẫn Ngô Vịnh .”

Tống ma ma: “Vâng ạ.”

Buổi tối ăn cơm xong, Chu Thư Nhân dẫn Ngô Vịnh đến thư phòng chuyện riêng một lúc. Trúc Lan tắm cho con trai xong, Chu Thư Nhân mới trở về. “Nói chuyện lâu như ?”

Chu Thư Nhân thuận tay nhận lấy đứa con trai bọc trong quần áo, ôm trong chăn: “Nói chút nhiều. Nàng cũng huyện mà Ngô Minh ở gần biên cảnh, nó cũng vẫn luôn chú ý động tĩnh của ngoại tộc. Ý của Ngô Minh truyền là, cho dù năm nay tuyết tai và các loại thời tiết khắc nghiệt, biên cảnh cũng sẽ yên .”

“A, cho nên Ngô Minh mới bảo Ngô Vịnh đến Tân Châu mua nhà, nó là sợ nguy hiểm cho nên mới sắp xếp hai đứa em trai đến đây.”

Chu Thư Nhân lấy quần áo nhỏ ấm áp mặc cho đứa con trai đang khỏi chăn: “Ừ, Ngô Vịnh với , nàng bảo nó ở nhà.”

“Ta nghĩ đến quan hệ hai nhà, trong nhà chỗ nhiều ở cũng thể chăm sóc. mà, xong lời , nếu là an gia ở đây, đúng là nên mua nhà. Như khi Ngô Ninh xuất giá cũng thể thêm một nhà đẻ để về.”

Chu Thư Nhân chút lo lắng cho Ngô Minh: “Nếu thật sự chiến loạn, cũng Ngô Minh thể tự bảo vệ .”

Tay của Trúc Lan đang lau đầu cho con trai dừng : “Nhất định thể, Ngô Minh cũng bình thường.”

Chu Thư Nhân : “ , năm ngoái triều đình một khoản tiền bạc lớn, phần lớn đều dùng cho các tướng sĩ, sức chiến đấu khác xưa.”

Trúc Lan thấy Tống ma ma bước , bế lên đứa con trai mập mạp: “Ta dỗ nó ngủ.”

“Được.”

Ngày kế, Chu lão nhị nhanh nhẹn giúp Ngô Vịnh mua nhà. Ngôi nhà là một sân hai gian. Ngô Vịnh chỉ dẫn theo một gia nhân bên cạnh và một phu xe đến, mua nhà xong cũng cần nghỉ ngơi chỉnh đốn.

May mà Chu lão nhị là thông thạo việc ở Tân Châu. Chu lão nhị thi cử , nhưng cách riêng của . Hơn nữa phận là nhị gia của nhà họ Chu, tam giáo cửu lưu ở Tân Châu đều quen thuộc, giúp Ngô Vịnh đặt mua đồ đạc, giúp Ngô Vịnh nhiều việc.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Một ngày công phu, đồ đạc trong nhà đặt mua gần xong, giá còn tiết kiệm ít.

Cơm chiều, Ngô Vịnh vô cùng cảm tạ: “Hôm nay may mà nhị ca giúp đỡ, ở đây kính nhị ca một chén rượu.”

Chu lão nhị vui vẻ, ở đây tận tâm giúp đỡ chỉ vì dặn dò, mà còn vì tạo thêm mối quan hệ cho con trai. “Quá khách sáo , quan hệ hai nhà chúng ở đó, đây đều là nên .”

Chu lão đại Xương Nghĩa, cũng học sự khéo léo của Xương Nghĩa. Cả Tân Châu, danh tiếng của Chu nhị gia vang dội.

Chẳng qua, Chu lão đại cháu gái lớn Ngọc Sương, sự khéo léo của Xương Nghĩa chút ảnh hưởng đến cháu gái lớn. Đều là con gái giống cha, con gái qua một lời đồn Ngọc Sương tâm cơ sâu, con gái còn bảo với Xương Nghĩa nhiều hơn!

Bên phía Trúc Lan Ngô Ninh, trai đến liền khác hẳn. Ngô Ninh như chỗ dựa, cả tự tin là phát từ nội tâm.

Tại Thái tử phủ ở kinh thành, Thái tử và tam cữu cữu đối diện . “Tam cữu, mấy ngày nay ở đây ?”

Ninh Tự cầm chén uống rượu: “Khá . mà, lá gan của Hoàng thượng vẫn lớn, để ở trong Thái tử phủ. Người chằm chằm nơi cũng ít.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-617-cang-nguy-hiem-dia-phuong-cang-an-toan.html.]

Thái tử chén trong tay tam cữu, xem thói quen khó sửa đổi. “Càng nguy hiểm địa phương càng an . Ai thể nghĩ đến tam cữu chính là Ninh tam lang năm đó.”

Ninh Tự vuốt bộ râu xồm mặt, thở dài một : “Gần nhà như , thể đến gần một bước.”

Thái tử trong lòng quá dễ chịu. Nói đến, nhà họ Ninh mới là trả giá nhiều nhất cho phụ hoàng. Nghe năm đó đại cữu cữu cứu phụ hoàng, phụ hoàng còn uống m.á.u của đại cữu cữu. Phụ hoàng thể sống sót đều là nhờ mạng của đại cữu cữu. Chờ nhị cữu đến nơi, đại cữu cữu dựa nghị lực che chở cho phụ hoàng, thấy nhị cữu cữu mới yên tâm .

Ninh Tự cháu ngoại, Thái tử . Năm đó lúc , thằng nhóc mới lớn bao nhiêu. Nhìn xem dáng nghiêng , thật giống Hoàng thượng. “Uống rượu.”

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái hạ tuần tháng 12. Tuyết ngừng lâu, như thể dồn nén, rơi một ngày một đêm cũng ngừng.

Hạ nhân của Chu phủ từ sáng sớm bắt đầu dọn tuyết, một hai canh giờ dọn là tích tụ một lớp tuyết dày.

Trúc Lan sưởi ấm, với con gái: “Con thống kê xem trong nhà còn bao nhiêu bông, bảo thợ may một ít chăn bông. Còn quần áo bông nhỏ thể mặc của con và Ngô Ninh, đem bông áo bông bằng vải thô.”

Tuyết Hàm: “Mẹ, con đây.”

“Đi , mấy chị dâu của con, sẽ thông báo.”

“Vâng.”

Trúc Lan bảo Liễu Nha các nơi thông báo, đó dậy tìm tủ quần áo của . Quần áo của nàng thật nhiều, tham gia tiệc tùng nhiều nên may quần áo cũng nhiều. Mỗi một bộ quần áo đều còn mới tám phần, chỉ tiếc là chất liệu quần áo quá hoa lệ, thường thể mặc, chỉ thể mở .

Trúc Lan chỉ riêng tìm bốn bộ áo bông, cộng thêm của Chu Thư Nhân là tám bộ. Đây còn chỉ là mấy năm nay, đều tháo .

Cuối cùng thống kê các phòng, áo bông thể mặc tìm nhiều nhất chính là đại phòng. Tính cách nỡ vứt đồ của Lý thị đổi, cho dù tặng ít cho nhà họ Lý, vẫn còn giữ ít.

Nhị phòng ít nhất, Triệu thị tay nghề khéo léo, lúc rảnh rỗi thích may vá, thể mặc sớm sửa .

Tam phòng Đổng thị là yêu quy củ, quần áo thể mặc cũng sớm xử lý xong, lấy mấy bộ.

Còn về tứ phòng, xa hoa nhất trong phủ, quần áo thể mặc, nhưng lấy ít áo bông mới may.

Trúc Lan quần áo của tứ phòng chớp mắt: “Tô Huyên , con năm nay may bao nhiêu áo bông ?”

Tô Huyên điểm ngại ngùng, bẻ ngón tay : “Mẹ, bụng của con lớn nhanh, con vì mặc nên may áo bông theo tháng. Người xem con may cũng thể bỏ qua tướng công, cho nên con may bao nhiêu tướng công liền may bấy nhiêu. Không nhiều lắm, tổng cộng mười hai bộ.”

Trúc Lan: “........”

Không hổ là đại gia của Chu phủ, thật là xa xỉ!

Lý thị đều sợ ngây , ngón tay mập mạp tính toán: “Trời ạ, áo bông một năm của em dâu bằng ba năm của !”

Đổng thị tứ đại tẩu. Nàng cảm thấy, nàng ngược kinh ngạc về đại tẩu hơn. “Đại tẩu, thói quen tích trữ đồ nỡ vứt của chị nên sửa .”

Lý thị đống quần áo mặt , mặt đỏ lên: “Ta, nỡ.”

Trúc Lan trầm mặc, nhiều năm như , nàng vẫn luôn sửa cái tật của Lý thị, chỉ tiếc tác dụng gì. mà, quần áo của Lý thị thể giúp đỡ nhiều.

Đinh quản gia bước : “Chủ mẫu, cửa một cô nương gõ cửa xong liền ngất xỉu.”

Loading...