Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 621: Ta là ngài nhi tử a
Cập nhật lúc: 2025-09-13 11:55:37
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuyết tai còn kết thúc, ngoại tộc ở biên cảnh Đông Bắc xâm chiếm. May mà chuẩn từ , vẫn phá vỡ phòng tuyến, ngăn chặn ngoại tộc ở biên giới.
Tuy rằng như thế, nhưng bá tánh ở biên cảnh vẫn tử thương ít.
Trúc Lan lúc tin tức nhớ thương Ngô Minh. Tin tức nàng nhận đều là truyền miệng, nhiều cũng chính xác. Nàng hỏi Chu Thư Nhân, Chu Thư Nhân cũng rõ.
Chu Thư Nhân thì lạc quan: “Lần mùa đông đột kích phá phòng tuyến, ngoại tộc bỏ lỡ cơ hội. Chỉ cần bảo vệ mùa đông, sang năm đầu xuân bên sẽ chiếm quyền chủ động. Trận đại chiến kết thúc, chiến thắng sẽ đổi mười mấy năm yên .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan : “Không bao nhiêu mạng bỏ chiến trường.”
Chu Thư Nhân an ủi: “Năm ngoái triều đình trang vũ khí mới, sức chiến đấu tăng lên nhiều, thương vong cũng thể ít một chút.”
Vẻ mặt của Trúc Lan chút cổ quái. Nếu năm ngoái phát hiện đường dây ngầm, triều đình thật sự tiền để đổi trang cho các tướng sĩ. Nàng thản nhiên : “Nói đến, đôi cánh của chúng thật sự cứng cáp, giống như gián tiếp đổi nhiều chuyện.”
Chu Thư Nhân cũng cảm thấy như . Chàng trong lòng chỉ một phân tích, nếu khoản tiền bất ngờ năm ngoái, Hoàng thượng thật sự tự tin để quyết chiến một trận. Tuy rằng sớm muộn gì cũng một trận chiến, nhưng cũng là sang năm.
Ngày kế, Diêu nhị tiểu thư đến chào từ biệt: “Lần về kinh ngày nào tái kiến, việc nhờ cả thím.”
Trúc Lan hỏi: “Thẩm huyện chúa cùng về kinh ?”
Diêu Dao cũng giấu diếm: “Vâng, trưởng lên đường biên cảnh, phụ nhớ thương vì sắp cháu trai, phái đích đến mời.”
Nếu thái độ của phụ cứng rắn, nàng và tẩu tử thật sẽ trở về kinh thành. Các nàng vốn định thể kéo dài ngày nào ngày đó, đáng tiếc phụ nhất định các nàng trở về.
Trúc Lan thầm nghĩ, Diêu Văn Kỳ ngăn cản Diêu Triết Dư rời , đây là nắm chắc Thẩm huyện chúa. Đứa bé trong bụng thật nguy hiểm. “Tuy rằng đường về kinh thông, nhưng vẫn còn nạn dân, các ngươi về kinh, vẫn là nên cẩn thận một chút.”
Diêu Dao nhạt: “Thẩm thế tử phái vệ theo, đường sẽ bình an.”
Trúc Lan một cái, nàng quên còn trai của Thẩm huyện chúa ở đó. “Vậy là .”
Diêu Dao trong lòng thở dài, những ngày rời nhà là nhẹ nhõm nhất. Cho dù tẩu tử nhiều quy củ, nàng cũng tự tại. về đến nhà như nhà giam, cuối cùng bất do kỷ.
Diêu Dao chào từ biệt, Tống ma ma đích cửa tiễn. Diêu Dao cúi đầu tới, thấy tiếng bước chân phía , ngẩng đầu ngây , đó phản ứng , chào hỏi.
Tống ma ma kinh ngạc: “Thi công tử.”
Thi Khanh khách khí mở miệng: “Tống ma ma, lâu gặp, việc vẫn chứ ạ?”
Tống ma ma : “Mọi việc đều , phiền công tử nhớ thương. Công tử trở về, gia chủ và chủ mẫu nhất định sẽ vui mừng.”
Thi Khanh trong lòng cũng vui sướng. Rời lâu, một nữa bước Chu phủ, mới , nhớ nơi đến nhường nào. “Con phiền ma ma tiễn .”
Tống ma ma : “Được.”
Diêu Dao lên tiếng cũng nhiều, chỉ là vài cũng nhớ kỹ Thi công tử. Nàng qua về Thi Khanh, nhưng ghi nhớ trong lòng. Lại một nữa thấy, cẩn thận hồi tưởng, đó . Thi công tử và nàng quan hệ, nàng cần nghĩ nhiều.
Tại viện chính, Trúc Lan thấy Thi Khanh, trong lòng vui mừng: “Trở về .”
Khóe miệng của Thi Khanh nhếch lên vài phần: “Trước khi tuyết lớn đến kinh thành, vốn định sắp xếp thỏa trở về xem, ngờ tuyết lớn phong thành. Đường thông , tiểu chất liền đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-621-ta-la-ngai-nhi-tu-a.html.]
Trúc Lan dáng vẻ tự tin của Thi Khanh, : “Bây giờ là cử nhân lão gia , chúc mừng.”
Thi Khanh cong mắt : “Tiểu chất ngày hôm nay, đều là nhờ đại nhân tài bồi.”
Trúc Lan trong lòng cảm khái, Thi Khanh đổi ít, cũng một năm trải qua sự bồi dưỡng gì. “Ta là một bà lão, kéo con chuyện nữa. Xương Liêm mấy đứa nhất định nhận tin tức, các con lâu gặp, nhất định nhiều lời , .”
Thi Khanh lên: “Tiểu chất xin lui xuống .”
“Được.”
Thi Khanh ngoài, Trúc Lan quà tặng bàn, thuận tay mở , một món đồ bài trí bằng ngọc, vẫn là một đôi. Trúc Lan hiệu cho Liễu Nha cất .
Trong sân của tam phòng, Xương Liêm và Mạnh Kiệt hai vây quanh Thi Khanh. Xương Liêm : “Những chuyện khác hỏi nhiều, chỉ hỏi ngươi thi đỗ hạng mấy.”
Thi Khanh: “Ta thể thi top ba, ngươi mà, hạng 5.”
Mạnh Kiệt : “Xương Liêm, vị chính là đối thủ cạnh tranh mạnh của ngươi. Sang năm ngươi cố gắng lên, đừng để cuối cùng ngay cả nhị giáp cũng .”
Xương Liêm trong lòng tắc nghẽn, áp lực của thật lớn. Làm nhị giáp. “Lần cạnh tranh thật kịch liệt.”
Mạnh Kiệt uống : “Ngươi nên may mắn là Hà Thúc tham gia, tham gia mới là kịch liệt.”
Xương Liêm im lặng, thiên phú sách như em trai. Hắn thành tích như hôm nay, đều là do nỗ lực mà . So với Hà Thúc và Thi Khanh thông minh quá mức, xem như là kẻ ngốc. “Ngươi còn thiếu một , may mắn là Xương Trí tham gia.”
Thi Khanh rời chút lâu, ở trong trạng thái nửa phong bế, trừ tin tức trong nhà ở kinh thành ngừng, tin tức ở Tân Châu thật nhiều. “Hà Thúc là ai, lợi hại ?”
Xương Liêm dừng một chút, đó : “A, một lợi hại, là vị hôn phu của Ngô Ninh, vì xảy chuyện nên lui ngoài.”
Thi Khanh : “Vậy cũng coi như là nửa con rể của Chu đại nhân.”
Ngô tiểu thư vẫn luôn nuôi dưỡng ở Chu phủ, xem như là nửa tiểu thư của Chu phủ.
Xương Liêm Thi Khanh, trong lòng khẽ một tiếng: “ , nửa con rể.”
Tại kinh thành, tẩm điện của Hoàng hậu, Trương Cảnh Hoành từ khi thấy đàn ông giống phụ hoàng, đêm đó liền sốt cao. Mơ mơ màng màng suy nghĩ mấy ngày, bệnh khỏi, nhưng trong lòng lạnh lẽo một mảnh. Hắn tin suy đoán trong lòng, cho nên cần thử.
Nữ quan nhanh : “Hoàng hậu thể khỏe, Ngũ hoàng tử mời trở về.”
Trương Cảnh Hoành trong lòng đều lạnh thấu. Hắn vẫn luôn bận rộn, sớm quên bao lâu gặp mẫu hậu. Trước cũng ít gặp, nhưng vẫn thể gặp. Từ đêm giao thừa gặp một , đến bây giờ từng gặp mẫu hậu. Thì rõ ràng như ?
Hắn lòng đầy tính kế, xem nhẹ nhiều thứ. Sau lưng đổ một mồ hôi lạnh. Cơn ác mộng của , sự áp bức và chán ghét của Thái tử đại ca, sự tàn khốc trong mắt phụ hoàng, xuất hiện trong đầu. Hắn hoảng loạn dậy đổ bộ cụ trong tay.
Nữ quan ngây : “Ngũ hoàng tử?”
Trương Cảnh Hoành mắt đỏ hoe: “Ta gặp mẫu hậu, mẫu hậu, là lão ngũ, hãy gặp .”
Trong điện , Hoàng hậu cầm quả cầu thêu đùa với cháu gái, thấy tiếng la đầu cũng . Nữ quan bên cạnh nhanh chóng lui ngoài: “Ngũ hoàng tử, ồn.”
Trương Cảnh Hoành đẩy nữ quan đang chặn phía , còn định tiếp tục tiến về phía nhưng . Nữ quan cận của mẫu hậu võ, cũng dám động thủ trong điện của mẫu hậu. Hắn nản lòng quỳ đất: “Mẫu hậu, là ngài nhi tử a!”