Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 622: Không nên trở về

Cập nhật lúc: 2025-09-13 11:55:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều, Trúc Lan thăm Ngô Ninh. Con bé bệnh. Đến nhà của Ngô Ninh, Ngô Ninh mặt đỏ bừng giường. Trúc Lan tức giận : “Hôm qua bệnh mời đại phu?”

Ngô Ninh sốt đến đầu óc chút hồ đồ: “Con cứ tưởng chỉ là cảm lạnh , ngờ ngất . Buổi sáng còn khỏe mạnh.”

Trúc Lan dáng vẻ yếu ớt của Ngô Ninh, tức giận cũng giảm một ít. “Thím con nhớ thương con, nhưng con tin tưởng con mới , nó sẽ chuyện gì.”

Ngô Ninh cũng tin trai. Trong lòng nàng, trai vẫn luôn là cao lớn. đao kiếm mắt, huyện mà trai ở cách biên cảnh gần đến nàng là rõ nhất. “Anh trai nhất định sẽ chuyện gì.”

Trúc Lan thở dài, khó cô bé. Một năm chuyện xảy thật ít, đầu tiên là Hà Thúc, là Ngô Minh. Cô bé lén tồi. “Con dưỡng cơ thể, đừng để Ngô Minh chuyện gì, mà chính con bệnh suy sụp.”

Mũi của Ngô Ninh cay cay. Nàng nhớ đại ca, khi ông bà nội qua đời, đại ca gánh vác cả gia đình , vì nàng mà gánh món nợ ân tình lớn của Chu phủ, vì nàng mà sắp xếp đường . Đại ca thật sự quá khổ. Bây giờ nhị ca đính hôn, nhưng đại ca vẫn còn đơn độc. “Thím, sang năm đại ca hết ba năm tang kỳ, nó cũng nên một gia đình của riêng .”

Đại ca thể vì ba em họ mà hy sinh cả đời, nên một lạnh nóng. Nàng chỉ cần tưởng tượng đến đại ca tiễn nhị ca , sắp xếp cho tam ca, một đối mặt với nguy hiểm, trong lòng nàng liền đau nhói.

Trúc Lan vuốt trán nóng bỏng của Ngô Ninh: “Thím trong lòng nhớ kỹ, con cũng đừng nghĩ nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi.”

Ngô Ninh mơ mơ màng màng nhắm mắt . Tuyết Hàm nhỏ giọng : “Ngủ .”

Trúc Lan dậy: “Con chăm sóc nhiều hơn một chút , con bé dễ dàng.”

Tuyết Hàm gật đầu: “Vâng, , phòng bếp sắp xếp xong, hôm nay thực đơn món mà Thi công tử yêu thích.”

“Được.”

Tại kinh thành, tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng thượng nhận tin tức liền lập tức chạy đến. Vào trong điện liền thấy lão ngũ đang quỳ, bước chân vội vàng dừng . “Ngươi lui .”

Trương Cảnh Hoành kinh ngạc hồn: “Phụ, phụ hoàng.”

Hoàng thượng ngay cả liếc mắt cũng cho Trương Cảnh Hoành, nhanh chóng hậu điện.

Trương Cảnh Hoành cảm giác m.á.u của đều lạnh . Hắn đầu tiên thấy phụ hoàng vội vàng như . Cho nên phụ hoàng đối với mẫu hậu quan tâm, đối với Thái tử đại ca cũng nhất. Còn thì ? Trong đầu một nữa lướt qua quá trình trưởng thành của , lảo đảo dậy. Hắn xông hỏi cho rõ ràng, nhưng dám.

Hắn luyến tiếc phận Ngũ hoàng tử. Nghĩ đến từng động tay với con trai của Thái tử, run lên. Hắn cúi đầu khỏi điện, mặc kệ là lợi dụng là gì khác, hiện tại đều là Ngũ hoàng tử.

Còn về việc tra chân tướng năm đó, cần, chân tướng thế nào quan tâm. Tuy rằng kinh ngạc, nhưng sống, cho nên cũng việc .

Trong hậu điện, Hoàng hậu đầu thấy tiếng bước chân, liền là ai. “Hoàng thượng đến?”

Hoàng thượng lên : “Nghe tin tức liền đến.”

Ngài sợ lão ngũ kích thích đến Hoàng hậu. Ngài chằm chằm mặt Hoàng hậu, càng bình tĩnh càng tức giận.

Hoàng hậu thản nhiên : “Diễn nhiều năm như , nó nếu phát hiện đoán , cần đến nữa. Ta nghĩ đối với mưu tính của ngươi ảnh hưởng gì chứ!”

Hoàng thượng “ừ” một tiếng: “Lão Nhị mấy đứa đều kẻ ngốc, cho dù đoán cũng sẽ lên tiếng. Kẻ giả chiếm vị trí, chúng nó chỉ vui mừng, chỉ chờ đến cuối cùng vạch trần. Còn về lão ngũ, nó cũng bỏ phận hoàng tử, cho dù trong lòng đoán cũng giả vờ chuyện gì, cũng ảnh hưởng.”

Hoàng hậu ngẩng đầu: “Ngươi cần với nhiều như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-622-khong-nen-tro-ve.html.]

Hoàng thượng thở dài, cho dù quan hệ hòa hoãn, giữa họ vẫn còn vết rạn. Chỉ hy vọng Ninh Tự trở về thể hòa hoãn một ít.

Buổi tối, Chu Thư Nhân khi ăn xong dẫn Thi Khanh đến thư phòng: “Ngươi nên trở về.”

Điều đối với Thi Khanh . Xương Liêm và Dung Xuyên hai sang năm kinh, gây chú ý. Thi Khanh trở về, điều đối với Thi Khanh .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Mắt của Thi Khanh sáng lên vài phần: “Đại nhân là đang quan tâm học sinh?”

Chu Thư Nhân dừng một chút: “Xem như .”

Thi Khanh thật sự là cố ý trở về. Hắn vốn thể trở , nhưng vẫn trở , chỉ là suy nghĩ đầy một ngày. Hắn thích gia đình ở kinh thành, gia đình đó lạnh lẽo vô cùng. Hắn thật sự hoài niệm những ngày ở Chu phủ, cho nên đến. Cho dù sẽ thu hút sự chú ý, chia sẻ nguy hiểm với Xương Liêm và Dung Xuyên. “Đại nhân, học sinh đến, quan hệ giữa học sinh và đại nhân cũng thể hủy bỏ.”

Chu Thư Nhân Thi Khanh, trong mắt ý chân thành. Lời đó của chỉ là thử mà thôi, gần một năm gặp, Thi Khanh còn là Thi Khanh mà . “Vậy thì ngươi cẩn thận một chút.”

Thi Khanh hiểu , Xương Liêm và Dung Xuyên đều nguy hiểm, huống chi là . mà, nắm chắc, nhiều nguy hiểm cũng che chở , vẫn sợ hãi. Cho nên theo bản tâm mà đến, thật là hoài niệm. Chỉ tiếc là sự nhẹ nhõm cuối cùng, sang năm qua , còn là Thi Khanh nữa.

Chu Thư Nhân hỏi: “Là ở Tân Châu nhiều hơn một chút thời gian?”

Thi Khanh : “Học sinh ngày mai sẽ trở về, chờ xử lý xong việc trong phủ, học sinh sẽ trở về ăn Tết. Hy vọng đại nhân đuổi học sinh .”

Chu Thư Nhân thật sự tán thưởng Thi Khanh, chỉ cần Thi Khanh uy h.i.ế.p đến Chu phủ, Chu Thư Nhân nguyện ý khoan dung hơn. “Ngươi và cũng coi như chút tình thầy trò, yên tâm sẽ đuổi ngươi .”

Thi Khanh , trong lòng hiểu rõ, phần tình thầy trò chỉ tồn tại trong tình huống xung đột. tương lai ai . “Ngài trong lòng học sinh là sư phụ duy nhất.”

Đây là lời thật lòng, cho dù năm nay thêm nhiều dạy , vẫn đặt lòng. Tuy rằng Chu đại nhân là một con cáo già, nhưng đầu tiên dạy dỗ cũng khác biệt.

Trúc Lan đợi Chu Thư Nhân trở về: “Các chuyện đủ lâu , một canh giờ.”

Hai giờ đồng hồ.

Chu Thư Nhân cởi quần áo : “Nói chuyện đều là học thức, thằng nhóc một năm tiến bộ lớn. Trong kinh thành Hoàng thượng chống lưng cho nó, ai ép nó. Ta thấy Xương Liêm sang năm nhị giáp cũng nguy hiểm.”

Trúc Lan: “Thật giả ?”

Nàng cảm thấy Xương Liêm lợi hại, học thức của Xương Liêm vững chắc, đầu óc cũng linh hoạt, nàng xem trọng Xương Liêm.

Chu Thư Nhân : “Tin tức của Uông Cự linh thông, các nhân vật nổi bật ở các nơi đều hỏi thăm một lượt. Lần con cháu thế gia ít, các đại gia tộc cũng nhiều, thật sự kịch liệt.”

Chàng xem qua danh sách xong, đối với Xương Liêm liền báo quá lớn hy vọng. cũng thất vọng, thi đỗ là kinh hỉ, thi đỗ rời xa kinh thành cũng .

Trúc Lan hỏi: “Vậy Dung Xuyên thì ?”

Chu Thư Nhân cau mày: “Dung Xuyên , Dung Xuyên việc gì cũng thích giữ một hai phần, bao giờ trăm phần trăm đầu tư. Dung Xuyên nếu dùng lực, thằng nhóc lẽ cũng quá sức.”

Trúc Lan thản nhiên : “Dung Xuyên là vì tranh giành cho nên mới dưỡng thành thói quen tận lực, tính cách cũng .”

Chu Thư Nhân: “Mỗi đều duyên pháp của riêng , canh giờ còn sớm, chúng cũng nghỉ ngơi .”

Loading...