Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 633: Thói quen dựa vào chính mình

Cập nhật lúc: 2025-09-13 13:06:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, Trúc Lan bảo nha suốt đêm thu dọn hành lý. Đồ vật mang thật ít, Trúc Lan khi nào mới trở về.

Chu Thư Nhân ở một bên: “Đồ vật cần mang nhiều như , kinh thành cái gì cũng thiếu.”

Trúc Lan đặt quần áo trong tay xuống: “Ta thật mang nhiều đồ, đây đều là những thứ quen dùng.”

Nói , trong nhà thu dọn hai cái rương, đây mới chỉ là của riêng nàng.

Chu Thư Nhân đứa con trai đang chạy vội mặt đất, nhóc thì hưng phấn. “Con trai, con ở nhà với cha .”

Xương Trung dám tin cha: “Cha, cha như .”

Hắn tuổi tuy nhỏ, nhưng ngốc, lời cha , nhớ rõ. Cha , để dẫn cùng .

Chu Thư Nhân đùa với con trai út: “Cha hối hận .”

“Không, đại nhân chuyện giữ lời. Tứ ca , đại nhân tấm gương cho con cái, tứ ca vẫn luôn tấm gương cho các cháu trai.”

Trúc Lan: “.......”

Xương Trí thật hố . Sau khi Chu Thư Nhân giáo dục Xương Trí, Xương Trí cũng một nữa nắm lấy việc giáo dục Minh Đằng và Minh Thụy!

Chu Thư Nhân cũng ngao ngán, Xương Trí thông suốt , các cháu trai thấy từ xa chạy mất!

Chu Thư Nhân đứa con trai đang tiếp tục chơi đùa. Vợ mang theo con trai , trong lòng dễ chịu như . Ngôi nhà nhỏ, chỉ một , “Con trai, con vẫn là ở với cha .”

Xương Trung rối rắm, dáng vẻ của cha thật đáng thương. Cậu nghiêng đầu , cha: “Cha già hơn , cha đáng thương nhất. Mẹ, con ở với cha !”

Chu Thư Nhân trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, vui mừng vì con trai hướng về , tắc lòng vì thật sự già. Lần nghỉ tắm gội mang con trai phố, kết quả tiểu nhị lên liền ông nội mang cháu trai ngoài. Trúc Lan trở về còn , là mang theo chắt trai tồi.

Trúc Lan nhịn bật : “Không bắt nạt cha con.”

Cậu nhóc lè lưỡi, lắc đầu nhỏ: “Lời con .”

Trúc Lan véo véo mặt con trai: “Mau ngủ, ngày mai còn dậy sớm lên đường.”

Cậu nhóc vui vẻ chạy .

Chu Thư Nhân lắc đầu: “Thằng nhóc sắp thành tinh .”

là thông minh. Phải , kinh thành sẽ mua thêm chút cửa hàng, sắm thêm chút gia sản. Còn ngôi nhà ở giao giới Tây Bắc mà chúng mua, cũng chuẩn xây .”

Chu Thư Nhân hỏi: “Xây để dành cho Tuyết Hàm của hồi môn ?”

Trúc Lan lấy hộp đựng ngân phiếu: “Vâng, nghĩ sắm thêm một ít để lúc phân gia sẽ chia cho mấy đứa con trai. kế hoạch nhanh bằng đổi. Nhà ở kinh thành chỉ còn một chỗ . Dựa theo tình hình hiện tại, phân gia là khả năng lớn. Không bằng để cho Tuyết Hàm của hồi môn. Bây giờ Dung Xuyên kinh thi, tuổi tác của Tuyết Hàm cũng còn nhỏ. Năm nay xây , để khỏi lúc lâm thời xảy biến cố, thời gian quá gấp kịp xây .”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Chu Thư Nhân liếc hộp ngân phiếu: “Nàng là chuẩn năm nay động thái lớn .”

Trúc Lan đem ngân phiếu lấy cất kỹ: “Vâng, con trai cũng lớn, trong nhà lão đại và lão nhị trông coi, định kiếm thêm một ít tiền.”

Chu Thư Nhân im lặng, con cháu nhà họ Chu thịnh vượng, nghĩa là chỗ tiêu tiền cũng nhiều. “Vất vả .”

“Không vất vả.”

Sáng hôm , cả gia đình cùng ăn cơm sáng. Trúc Lan chuyện kinh thành, cố ý với Tô Huyên về sự sắp xếp: “Ta nếu thể mau chóng trở về nhất định sẽ mau chóng.”

Tô Huyên là cái đại cục, sẽ bà bà ở đó mà nghĩ nhiều. Đối với nàng mà , vẫn là càng thích dựa chính hơn. “Mẹ, yên tâm, bên con cũng sắp xếp xong , sẽ chuyện gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-633-thoi-quen-dua-vao-chinh-minh.html.]

Trúc Lan năng lực của Tô Huyên, nhưng vẫn còn hổ. Mấy con dâu sinh con, nàng đều ở bên cạnh. “Chăm sóc cho .”

Tô Huyên vuốt bụng: “Vâng.”

Sau đó Trúc Lan dặn dò thêm vài câu, hy vọng lúc nàng ở nhà, các phòng đều thể cẩn thận.

Ăn xong cơm, xe ngựa sắp xếp xong. Trúc Lan ôm con trai út lên xe ngựa, vén rèm xe lên trong lòng còn chút hụt hẫng.

Lý thị mắt lưng tròng: “Mẹ, , con theo .”

Bà bà ở nhà, nàng hoảng hốt. Tuy rằng bà bà ở nhà cũng quản chuyện các phòng, nhưng bà bà ở đó thể an lòng !

Trúc Lan trong lòng cảm động: “Đừng , chờ trở về sẽ mang quà cho con, con ở nhà ngoan ngoãn lời.”

Lý thị sụt sịt: “Mẹ, con nhất định sẽ lời.”

Chu lão đại: “.......”

Hắn nên ghen với ? Lần đầu tiên rời nhà, vợ cũng từng nỡ như . Sau quen với việc rời , ngay cả tiễn cũng lười tiễn!

Triệu thị trong lòng phức tạp. Lời nàng ấp ủ lâu, đại tẩu cho quên mất. Chờ định mở miệng, xe ngựa xa, rèm xe của bà bà hạ xuống.

Tuyết Hàm vốn dĩ nỡ, đại tẩu như , , chỉ . Nàng ho khan một tiếng: “Các tẩu, chúng cũng về !”

Lý thị mắt mong ngóng xe ngựa: “Ta đợi thêm một lát nữa, thấy nữa về.”

Tuyết Hàm: “....... Được thôi, tẩu đừng để lạnh.”

Triệu thị ôm ngực, lâu cảm thấy đại tẩu như , nàng thật sự chút quen. Nàng với con gái lớn: “Chúng cũng về .”

Ngọc Sương gom áo choàng, hôm nay thật đúng là lạnh. “Mẹ, về , con đến sân của tứ thím.”

Triệu thị con gái. Sự đổi của con gái, nàng hiểu rõ nhất. Trước con gái là một tiểu thư khuê các điển hình, bây giờ quần áo ăn mặc đổi, khí thế cũng đổi. Áo choàng màu đỏ rực chói mắt khác, nụ của con gái cũng rạng rỡ. “A, .”

Ngọc Sương bước chân nhẹ nhõm trở về. Từ khi theo tứ thím học tập, nàng thật sự học nhiều, nàng thích tứ thím.

Tại cổng lớn, Lý thị đông lạnh quá mức, môi cũng chút run rẩy: “Hôm nay gió buốt xương như .”

Chu lão đại lịch sự trợn mắt trắng dã: “Ta cứ tưởng nàng da dày cảm giác !”

Lý thị run rẩy: “Chồng ơi, lạnh.”

Chu lão đại vươn bàn tay mập mạp , kéo lấy bàn tay lạnh lẽo: “Đi thôi.”

Lý thị toét miệng ngây ngô, chồng ghét bỏ nàng nhưng cũng ở bên nàng!

Trúc Lan xe ngựa khỏi châu thành, Xương Trung liền chịu yên, một lúc kéo rèm xe xuống: “Mẹ, , chúng khỏi thành . Mẹ, thật nhiều xe ngựa.”

Trúc Lan lấy chiếc áo choàng cuối cùng của quấn cho con trai: “Con thể thành thật một lúc ? Cứ một lúc vén rèm, bên trong xe ngựa đều khó giữ ấm.”

Khuôn mặt nhỏ của Xương Trung vẫn hưng phấn: “Mẹ, thật nhiều xe ngựa.”

Trúc Lan bật , con trai . Hiện đại thích xe, các loại xe, cổ đại thích ngựa, xe ngựa. “Đây là con đường chính duy nhất kinh, xe ngựa tự nhiên nhiều.”

Xương Trung còn định kéo rèm xe : “Mẹ, con xem thêm một lúc nữa.”

Trúc Lan ngăn : “Không , con lăn lộn như sẽ lạnh. Con cho thành thật một chút, nếu , mang con ngoài.”

Xương Trung lúc mới thành thật. Ra ngoài quá thú vị, ở trong nhà. Cả Chu phủ đều chơi chán, còn mới lạ nữa.

Loading...