Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 642: Mượn bạc
Cập nhật lúc: 2025-09-13 13:50:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uông đại nhân Chu đại nhân đang tiếp tục xem sổ sách, tự an ủi . Trong phủ nha, còn nhiều một chút tin tức nào. Ông ít lén lưng bàn tán, cho rằng Chu đại nhân đang cố gắng chống đỡ.
Như so sánh, Uông đại nhân nháy mắt trong lòng dễ chịu hơn ít, ông chờ những vả mặt.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân: “Ông đang chắn sáng.”
Uông đại nhân mặt cảm xúc dời , gặp bộ dạng “ thong thả, tiễn” của Chu đại nhân, trong lòng tắc nghẽn thôi!
Tại kinh thành, Trúc Lan Xương Liêm đang cùng nàng chuyện phiếm: “Con sách ?”
Xương Liêm dựa ghế, chút quy củ, nhưng mà, vô cùng thả lỏng. “Không xem, một ngày thời gian xem cũng xem bao nhiêu, con trai chỉ thoải mái dễ chịu qua một ngày.”
Nếu sợ xảy chuyện ngoài ý , càng phố dạo. Nói đến, thật vất vả đến kinh thành, cứ ru rú trong phủ.
Trúc Lan trong lòng yên tâm, đây là tâm thái .
Xương Liêm đó tinh thần tỉnh táo: “Mẹ, Dung Xuyên cũng còn nhỏ, chuẩn khi nào cho em gái và Dung Xuyên thành ?”
Trúc Lan hỏi: “Sao con quan tâm đến chuyện ?”
Xương Liêm: “Đây là Ngô Ninh thành , chỉ là nghĩ đến, cho nên hỏi một chút.”
Hơn nữa ngốc, ngoài miệng , cũng đoán , mua cửa hàng cái gì, đây là để cho em gái của hồi môn.
Trúc Lan đến kinh thành cảm giác cấp bách, thế của Dung Xuyên vẫn luôn đè nặng đầu. Chỉ tiếc cảm giác cấp bách cũng vô dụng, con gái vẫn còn quá nhỏ. “Chờ hai năm nữa.”
Xương Liêm nhỏ giọng : “Hai trận kết thúc cũng quen một , còn dò hỏi Dung Xuyên hôn sự !”
Trúc Lan những điều thể tránh khỏi, nhưng cũng để ở trong lòng, tùy ý hỏi: “Con quen Thẩm cử nhân đó, nó thành ?”
Xương Liêm cũng nghĩ nhiều, là vì trong nhà cô nương thích hợp. “Chưa thành .”
Trúc Lan hỏi: “Có từng định hôn ?”
Xương Liêm : “Xem chắc là , , quan tâm đến nó như ?”
Trúc Lan : “Ta chỉ là thấy tuổi tác khác gì Dung Xuyên, liền tùy ý hỏi một chút.”
Xương Liêm “ồ” một tiếng, canh giờ còn sớm: “Mẹ, con về một lúc.”
“Đi .”
Trương Cảnh Hoành cuối cùng cũng đến tửu lầu, phòng riêng, đông đủ. “Chào các vị ca ca.”
Nói xong, liền qua dựa gần Thái tử.
Hành động , Nhị hoàng tử mấy đều xem ở trong mắt. Nhị hoàng tử Trương Cảnh Dương: “Mới ngắn ngủi mấy ngày, lão ngũ và Thái tử khi nào như ?”
Trước , Trương Cảnh Hoành cũng sẽ bên cạnh Thái tử. Bây giờ là giả, ngược đến gần Thái tử, đây ý gì?
Trương Cảnh Hoành đột nhiên cảm thấy thú vị, nhảy khỏi hố ngược xem càng thấu đáo. “Trong các vị ca ca, nhị ca là chịu nghĩ nhiều nhất.”
Nhị hoàng tử suy ngẫm : “Lão ngũ , mấy em, rõ ràng là tứ ca của ngươi tâm tư nhiều nhất.”
Tứ hoàng tử đặt chén xuống: “Nhị ca đừng khiêm nhường, đuổi kịp nhị ca .”
Thái tử liếc Trương Cảnh Hoành, vị đúng là chút thú vị. Từ khi chuyện với phụ hoàng xong, liền đặt vị trí của một đại thần, công việc trong tay cũng nhanh nhẹn. Như xem thuận mắt ít. “Hai đứa cần tranh giành, tâm tư của lão Tam, là Thái tử đây cũng thấu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-642-muon-bac.html.]
Tam hoàng tử mỉm : “Thái tử đại ca đùa , vẫn luôn coi Thái tử đại ca như Thiên Lôi sai đánh đó.”
Thái tử vui vẻ: “U, thì quá. Lão Nhị, lão Tứ các ngươi thấy , các ngươi chứng. Sau lão Tam chính là của . Vừa chuyện thú vị cần lão Tam . Tề Bách là tam cữu cữu của lão Tam, đây xem ít tấu chương về nó. Ta nghĩ lão Tam nhất định sẽ cho một câu trả lời thỏa đáng, lão Tam giao cho ngươi.”
Tam hoàng tử trong lòng chửi thầm, sai , trí nhớ, tiếp lời của Thái tử?
Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng cãi nữa, hai xem kịch. Lần lão Tam Thái tử hố thảm, tự xử lý cữu cữu của , kịch !
Trương Cảnh Hoành đột nhiên , nhạo chính . Hắn mới phát hiện, thật là trời cao đất rộng!
Buổi tối, Chu Thư Nhân về phủ, Đinh quản gia liền đưa đến thư tín. Chu Thư Nhân thấy là thư của Triệu Bột, Triệu Bột đầu năm nay điều nhiệm, còn là huyện quan thất phẩm nữa, lên đến châu thành, bây giờ là lục phẩm.
Chu Thư Nhân mở thư tín, Triệu Bột việc nhờ, là đến mượn tiền, mở miệng là hai ngàn lượng.
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, một khoản tiền lớn. Triệu Bột mấy năm nay cũng tích cóp ít của cải, tại mượn một khoản tiền lớn như . Chàng thì sợ Triệu Bột trả, chức quan của ở đó, Triệu Bột cũng sẽ ngu ngốc đắc tội với .
mà, một khoản tiền lớn như , vẫn là cùng Trúc Lan thương lượng một chút.
Ngày kế, Trúc Lan nhận thư của Chu Thư Nhân, hai ngàn lượng . Mượn là mượn, đây là một món nợ ân tình lớn. Nếu bất đắc dĩ, Triệu Bột sẽ mượn tiền. Trúc Lan nhanh trả lời thư, chìa khóa hộp tiền trong nhà, lúc nàng để cho Chu Thư Nhân cầm.
Tiễn thư tín xong, Trúc Lan cũng lấy tiền bạc mang theo, đếm đếm, còn ít. Chỉ tiếc là cửa hàng ở kinh thành ít bán, thể mua ba gian, là nhờ Đặng tú tài.
Sau đó, Trúc Lan chìm suy tư. Mới chút ý tưởng, con trai cắt ngang: “Mẹ, con về nhà.”
Trúc Lan hồn, Thư Nhân gửi thư, nhóc vốn dĩ nhớ cha, bây giờ càng nhớ hơn. “Chờ mấy ngày nữa.”
Xương Trung đối với ngón tay: “Mẹ, cha sắp nghỉ tắm gội ?”
Trúc Lan hiểu ý của con trai: “Con cha con đến kinh thành ?”
“Vâng .”
Trúc Lan bế con trai lên: “Không , cha chỉ một ngày nghỉ tắm gội, kịp đến.”
Xương Trung hụt hẫng. Ở nhà, cha sẽ kể chuyện xưa cho khi ngủ. Tuy rằng cũng sẽ kể, nhưng càng thích cha kể hơn. Đã lâu thấy cha.
Trúc Lan vuốt đầu nhỏ của con trai, đừng con trai, nàng cũng nhớ Chu Thư Nhân. Chỉ tiếc , nơi cần nàng tọa trấn.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, trận cuối cùng kết thúc. Trúc Lan mang theo Xương Trung và Đổng thị cùng chờ ở ngoài trường thi.
Đại môn mở , Trúc Lan hoảng sợ. Có trực tiếp xông , ha hả, miệng kêu, thi xong , cuối cùng cũng thi xong .
Xương Trung hoảng sợ. Trúc Lan vội vàng vuốt tóc con trai gọi hồn, gọi vài , Xương Trung nháy mắt: “Mẹ, con trai sợ.”
Trúc Lan nhẹ nhàng thở , đứa trẻ dọa sợ dễ sốt. “Không sợ, sợ, họ đây là cao hứng.”
Rất nhanh, Xương Liêm và Dung Xuyên cùng , còn đỡ Thi Khanh . Sắc mặt của Thi Khanh chút xanh, Trúc Lan tiến lên hỏi: “Đây là ?”
Xương Liêm giải thích: “Nó thi bệnh, liên tiếp thi ba trận, thi xong chịu nổi.”
Thi Khanh thì , nhẹ nhàng: “Thím.”
Hắn chỉ sợ kiên trì . Còn việc chết, cắn răng cũng kiên trì xuống .
Trúc Lan trong lòng thở dài: “Trước đừng nữa, trực tiếp y quán.”
Để khỏi một lát nữa đại phu đều gọi . Nàng chú ý tới, tuy rằng nhiều bệnh như lúc của Chu Thư Nhân, nhưng cũng một cần xem để điều dưỡng.