Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 645: Gặp mặt

Cập nhật lúc: 2025-09-14 00:46:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dung Xuyên cảm thấy cửa hàng tồi: “ tồi.”

Đã xem xong, những việc còn liền giao cho Đặng tú tài.

Hiếm khi ngoài một chuyến, Xương Trung còn nhỏ về sớm: “Mẹ, mang con dạo phố , , còn tửu lầu ăn cơm.”

Trúc Lan bật , nhóc ít nhớ thương tửu lầu. Mỗi Xương Liêm uống rượu trở về, đều vây quanh hỏi. “Được, hôm nay chúng tửu lầu ăn.”

Cậu nhóc vui mừng hỏng : “Tương lai tiểu tỷ phu, ôm con .”

Trúc Lan hình như quả cầu của con trai: “Con nặng quá.”

Dung Xuyên cong mắt : “Thím, Xương Trung nặng, con thể ôm .”

Xương Trung: “Tiểu tỷ phu thật .”

Trúc Lan bật , hai chữ “tương lai” đều bỏ . “Con , lớn mà rót canh mê hồn cho thì ít.”

Xương Trung chờ tiểu tỷ phu bế lên, đầu nhỏ dựa vai tiểu tỷ phu: “Con chính là thích tiểu tỷ phu.”

Tiểu tỷ phu cưng chiều !

Trúc Lan Dung Xuyên cẩn thận ôm Xương Trung, đứa nhỏ sẽ là một cha . Dung Xuyên đôi khi thật là dịu dàng.

Theo nhiệt độ khí dần dần tăng trở , đường cũng nhiều hơn nhiều, mỗi gian hàng đều náo nhiệt.

Xương Trung là vui mừng nhất, nhóc vẻ mặt hưng phấn từng gian hàng , thấy thích liền sờ túi tiền nhỏ của , túi tiền nhỏ là tiền.

Nói đến tiền, Trúc Lan chỉ . Trước con trai nhận tiền, Minh Thụy thằng nhóc dạy, con trai liền đòi trong túi tiền của tiền. cũng nhiều lắm, Trúc Lan quản con trai mua gì, thấy cau mày sẽ tính toán, con trai tiếng.

Cậu nhóc đầu trừng mắt , giúp còn chê . May mà còn tiểu tỷ phu. “Tiểu tỷ phu.”

Trong mắt Dung Xuyên cũng đều là ý : “Được, giúp con.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Rất nhanh, tiền trong túi của Xương Trung đều tiêu hết, nhóc cũng ngừng nghỉ. Lăn lộn một đường đều đói bụng, tìm một gian tửu lầu .

Bởi vì trẻ con, Trúc Lan một phòng riêng. May mà, thời gian là giờ cao điểm của quán ăn, vẫn còn phòng.

Phòng riêng lịch sự tao nhã. Gọi một ít món ăn đặc sắc của tửu lầu, Trúc Lan liền dựa ghế nghỉ tạm. Người lớn tuổi , một đường mệt mỏi.

Xương Trung thì kéo Dung Xuyên mở cửa sổ của phòng riêng. Cửa sổ sát đường, ghé cửa sổ ngoài.

Dung Xuyên tương đối căng thẳng, sợ Xương Trung ngã xuống, đây là đùa giỡn. Hắn ôm chặt Xương Trung: “Cẩn thận một chút, cứ như xem.”

Xương Trung lời hiểu, nhưng miệng nhàn rỗi: “Tiểu tỷ phu, mau xem, ngựa lớn, thật lớn ngựa.”

Dung Xuyên theo ngón tay của nhóc xem qua, khó trách nhóc kinh ngạc. Con ngựa đúng là hiếm , giống ngựa nhà nuôi.

Xương Trung càng hưng phấn: “Tiểu tỷ phu, con lớn lên cũng ngựa như .”

Hắn cảm thấy đồ chơi ngựa của , đều thích, trong mắt đều là con ngựa ngày càng gần.

Ninh Tự theo thời tiết hơn nhiều, càng thích cưỡi ngựa, mà xe ngựa. Từ xa thấy tiếng kinh hô của trẻ con, quen . mà, giọng non nớt, còn ý tứ. Chờ đến gần ngẩng đầu, Ninh Tự lặc chặt dây cương, ngơ ngác cửa sổ của tửu lầu.

Dung Xuyên cau mày, mắt là xuất quyền quý, ăn mặc và đeo đều là phẩm cấp. Cứ tưởng là thích tiếng kinh hô của Xương Trung, vội đè đầu Xương Trung xuống, khách khí : “Chúng ý gì khác, chỉ là thích ngựa, nhiều vài .”

Ninh Tự vẫn hồn, vẫn là gia nhân bên cạnh đúng, mới : “Hầu gia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-645-gap-mat.html.]

Ninh Tự hồn, ánh mắt cũng rời khỏi bé trai lầu. bé trai. Giọng phát khô khốc, khô cằn hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Dung Xuyên trong lòng run lên, mặt lập tức liền trắng bệch. Đây là ý gì? Cứ chằm chằm ?

Trúc Lan ở trong phòng riêng thấy tiếng động, dậy qua, ngây : “Ninh hầu gia.”

Ninh Tự chớp mắt, cuối cùng còn bé trai nữa, ánh mắt dừng phụ nữ và đứa trẻ. Quen mắt, may mà ký ức xa, nhanh nghĩ . “Là các ngươi .”

Trúc Lan kinh ngạc, gặp mặt một cũng tính là ấn tượng sâu sắc, thể nhớ . Không hổ là giả c.h.ế.t gián điệp. “Vừa con nhà quấy rầy hầu gia ? Chúng nó tuổi còn nhỏ, xin hầu gia đừng trách tội.”

Ninh Tự ý thức dọa , cố gắng bình tĩnh cảm xúc: “Bổn hầu trách tội.”

Sau đó định thêm gì đó, thể . Trên đường phố đến , bên cạnh nhưng vẫn luôn chằm chằm, ai bảo khôi phục phận là thế lực bên cạnh Thái tử.

Trúc Lan , cho dù nàng đối với Ninh hầu gia đánh giá cao, nhưng nên cẩn thận vẫn cẩn thận. Loại từng gián điệp , ngươi một câu, đều suy nghĩ nhiều. “Chúng phiền hầu gia nữa.”

Ninh Tự định mở miệng, nhưng thấy sắc mặt của bé trai vẫn hơn bao nhiêu, liền ngậm miệng . Vừa nhất định dọa . “Ừ.”

Trúc Lan đợi đáp , đóng cửa sổ . Đóng cửa sổ xong, Trúc Lan véo véo mặt con trai: “Sau la hét om sòm nữa, nơi là kinh thành, nơi tụ tập của quyền quý.”

Xương Trung hiểu, nhưng cũng hiểu khí. Vừa chuyện đều cẩn thận. Hắn ôm chặt tiểu tỷ phu: “Sau dám nữa.”

Sau đó chút ủy khuất: “Mẹ, cha ở thì .”

Trong ấn tượng của , cha gì là , cha lợi hại nhất.

Trúc Lan chọc chọc trán con trai: “Cha con ở đây cũng , con , cha con chỉ là quan tứ phẩm.”

Xương Trung sẽ đếm từ một đến mười, mở to mắt: “Cho nên ngũ phẩm lớn hơn cha ?”

Dung Xuyên bật một tiếng, sự căng thẳng cũng còn. Hắn sờ sờ tóc của Xương Trung: “Không đúng, càng nhỏ quan càng lớn.”

Dưới tửu lầu, Ninh Tự cưỡi ngựa chậm. Âm thanh trong phòng riêng nhỏ, đừng lớn tuổi, tai . Nghe xong đối thoại, khóe miệng nhịn nhếch lên.

Gã sai vặt dám dò hỏi hầu gia, chỉ cảm thấy, hầu gia hôm nay tâm trạng tồi.

Ninh Tự đầu về phía tửu lầu, mà là hồi tưởng diện mạo chứng kiến. Cậu bé trai tuổi tác lớn, ăn mặc và đeo, là con nhà quan lớn lên.

Ninh Tự nhắm mắt nhanh mở , nơi là nơi chuyện, liền bay trở về phủ.

Về đến phủ, Ninh Tự với gia nhân bên cạnh: “Ngươi điều tra, đem những trong phòng riêng của tửu lầu đều điều tra cẩn thận, buổi chiều tất cả thông tin, mau .”

Gã sai vặt : “Vâng ạ.”

Tại tửu lầu, Trúc Lan còn nhà điều tra. Đồ ăn của tửu lầu tồi, Trúc Lan ăn cũng hài lòng.

Xương Trung vuốt cái bụng tròn vo: “Mẹ, chúng ngoài ăn nhé.”

Trúc Lan từ chối: “Như . Tuy rằng nhà chúng thiếu tiền , nhưng cũng thể luôn xa xỉ. Một bữa cơm ở tửu lầu, đủ cho Chu phủ nửa tháng chi tiêu ăn uống.”

Đây vẫn là Chu phủ ở Tân Châu, là mấy ở kinh thành. Bữa cơm thật sự đắt.

Xương Trung vẫn hiểu.

Trúc Lan vuốt đầu con trai: “Sau con sẽ hiểu.”

Loading...