Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 664: Đừng khóc

Cập nhật lúc: 2025-09-14 00:46:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng thượng gật đầu: “Lần trẫm ý định gì khác thường, Thám hoa lang tự nhiên sẽ giữ trong kinh thành.”

Hoàng hậu vui mừng khôn xiết: “Vâng.”

Buổi tối, Trúc Lan nhận thư của Lý thị: “Cái miệng cuối cùng cũng giữ .”

Tống bà tử : “Hôm nay cũng là vì quá vui mừng, đại thái thái tính tình thẳng thắn, thuận miệng nên thôi.”

Trúc Lan hiểu rõ Lý thị. Trước đây mới tiếp xúc, Lý thị là thích khoe khoang, chút chuyện cũng sẽ khoe. Sau khi phận đổi, bà dần dần học cách giấu chuyện. “Tuyết Hàm xử lý , Triệu thị cũng nhiều chuyện, cũng việc gì to tát. Hơn nữa, Xương Liêm đỗ tiến sĩ, Dung Xuyên thành Thám hoa lang, Uông phủ hẳn sẽ hành động.”

Tống bà tử hy vọng Chu phủ ngày càng . Bà cũng coi như tận mắt chứng kiến Chu phủ từng bước đến ngày hôm nay. “Vậy trong phủ chuẩn một chút.”

Trúc Lan: “Chuẩn là chắc chắn , nhưng còn đợi trở về.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Nói đến đây, nàng thể ở chờ cặp song sinh đời. Năm nay Chu gia thật sự thuận lợi.

Ngày hôm , Trúc Lan tiễn Dung Xuyên và Xương Liêm , đưa con trai, con dâu đến phòng riêng đặt sẵn ở tửu lầu. Phòng riêng đặt từ sớm. Lúc , nàng quan tâm Dung Xuyên và Xương Liêm thi thế nào, việc đưa con trai và Đổng thị xem lễ rước quan tân khoa là điều nhất định .

Ba năm mới một , nếu ở kinh thành thì dễ gì thấy.

Trúc Lan bạc đãi bản , kinh nghiệm từ , nàng bỏ tiền đặt một tửu lầu vị trí tồi.

Đổng thị khâm phục chồng: “Thưa , vẫn là nghĩ xa.”

Trúc Lan đẩy cửa sổ : “Đây là kinh nghiệm, đợi con sẽ kinh nghiệm.”

Đổng thị mím môi : “Vậy đợi nhiều năm nữa.”

Con trai nàng còn đời.

Trúc Lan bụng Đổng thị, nàng hy vọng tam phòng con trai. Đổng thị và Xương Liêm, vợ chồng họ một lòng một con trai.

Xương Trung khỏi phòng riêng xem, Trúc Lan ngăn : “Hôm nay cũng là , con sợ bọn buôn bắt ? Con cứ ngoan ngoãn ở yên đây cho .”

Xương Trung hỏi: “Mẹ, bọn buôn là gì ạ?”

Trúc Lan giải thích: “Là những kẻ chuyên bắt cóc, bán trẻ con. Mẹ dọa con , một khi bắt , tìm khó. Sau con cũng tự ý chạy khỏi lớn, ?”

Xương Trung chút sợ hãi, đôi tay mập mạp nắm chặt quần áo : “Bị bán sẽ gặp cha nữa ạ?”

“Ừm.”

Xương Trung xoa bụng: “Cũng ăn ngon nữa ạ?”

, chỉ ăn ngon, mặc mà còn đánh, mắng. Cho nên, con chạy lung tung, cũng rời khỏi hầu.”

Xương Trung sợ hãi, còn đánh? Còn ăn ngon mặc ?

Cậu bé bắt đầu nức nở: “Con gặp cha .”

Trúc Lan thấy , dọa quá lời: “Thôi, thôi, chỉ cần con chạy lung tung thì sẽ cả.”

Tuy nhiên, việc cũng nhắc nhở Trúc Lan, dạy cho bọn trẻ trong nhà cách tự cứu , và cả ý thức về sự nguy hiểm.

Tại cửa cung, Dung Xuyên gặp Trạng nguyên lang và Bảng nhãn. Một là thủ khoa kỳ thi Hội, một thứ ba. Nói , mới là khiến khác bất ngờ nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-664-dung-khoc.html.]

Xương Liêm tính toán trong các tân khoa Nhị giáp, bao nhiêu từ phương Nam, bao nhiêu từ trung bộ, bao nhiêu từ phương Bắc, tính cũng khá đồng đều.

Thẩm Dương ở vị trí gần cuối, phía thì ghen tị vì vớt vát một suất, phía chẳng thèm đầu . Không giống Chu Xương Liêm, hai bên bắt chuyện. Hắn hít một thật sâu, dù cũng là Nhị giáp, vận khí , kinh thành.

Hoàng thượng ngai vàng, chờ mãi cuối cùng cũng thấy Dung Xuyên, khóe miệng khẽ mỉm . Đây mới là Thám hoa lang trong lòng ông. Trạng nguyên lang và Bảng nhãn, Hoàng thượng hề để ý.

Thái tử Thẩm Dương. Hắn xem bài thi của Thẩm Dương, vốn đủ để Nhị giáp, còn chiếm suất cuối cùng. Cảm nhận tâm trạng vui vẻ rõ rệt của phụ hoàng, Thái tử cũng khỏi để ý Thẩm Dương nhiều hơn, nhưng quả thật cảm giác gì đặc biệt.

Huynh ruột thịt cùng cha cùng mà cũng cảm giác gì ?

Sau một loạt nghi lễ, gì ngoài ý , tiếp theo là lễ rước phố.

Hoàng thượng vui vẻ, Liễu công công là cảm nhận rõ nhất. Hoàng thượng thật sự vui.

Dung Xuyên bổ nhiệm Hàn lâm biên tu, sẽ kinh thành. Đây cũng là điểm khởi đầu của , từng bước vững chắc tiến về phía . Chàng quan tâm thế , nỗ lực chứng minh bản , chỉ là chính .

Xương Liêm chút lâng lâng. Hắn Thứ cát sĩ. Tuy chỉ là chức quan ngắn hạn ba năm, đó còn qua khảo hạch, nhưng cũng là cận thần của Hoàng thượng. Hắn ngờ vận may . Ba năm , Thứ cát sĩ cử nơi khác, phận cũng sẽ khác.

Thi Khanh thì vững vàng hơn, rõ trong lòng, vị trí của chắc chắn sẽ kém, cũng là Thứ cát sĩ.

Thẩm Dương thì vui mừng khôn xiệt. Hắn là cuối cùng, còn hy vọng ở kinh, Thứ cát sĩ. Đây thật sự là một bất ngờ quá lớn.

Thẩm Dương vui mừng mặt, khiến những xếp hạng chút ghen tị.

Trong tửu lầu, Đổng thị thấy tiếng sáo trống, vội vàng mở cửa sổ: “Mẹ, thấy ?”

Trúc Lan cũng thấy, dậy đến bên cửa sổ, còn thể tiếng huyên náo của đám đông. “Sắp đến .”

Đổng thị kích động nắm chặt khung cửa sổ, nhưng ngại ngùng dám ló đầu , chỉ thể chờ đợi.

Trúc Lan chợt nhớ đến máy ảnh điện thoại, cảnh video, chụp mấy tấm ảnh thì tiện mấy. cũng thể vẽ , đúng , nàng nghĩ đến việc vẽ một bức cho Chu Thư Nhân? Cũng , đây tài hội họa của nàng , vẽ . Bây giờ thì thể.

Xương Trung háo hức : “Mẹ, khi nào tam ca mới đến ạ?”

Trúc Lan tiếng động ngày càng gần: “Nhanh thôi, nhanh thôi.”

Trong một phòng riêng khác của tửu lầu, Hoàng hậu cũng đến bên cửa sổ. Hôm nay bà chỉ mang theo những tâm phúc. Hoàng hậu chút căng thẳng: “Sắp đến .”

Nữ quan: “Vâng ạ.”

Vừa dứt lời, Trạng nguyên lang lọt tầm mắt, tiếp theo là Bảng nhãn, đến Thám hoa lang.

Hoàng hậu lấy khăn tay che ngực, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nhanh chóng trào . “Giống, quá giống, quá giống.”

Đứa trẻ giống hệt đại ca, sai, đây mới là con trai của bà, cảm giác thể sai .

Hoàng hậu dán mắt Dung Xuyên. Đây là con trai của bà. Dù tiếc nuối vì con giống bà, nhưng giống đại ca. Phụ thấy Dung Xuyên, chắc chắn sẽ còn tiếc nuối gì nữa.

Dung Xuyên chợt cảm giác, quanh tứ phía, nhanh chóng đến cửa sổ tửu lầu, một vị phu nhân ăn mặc thanh nhã đang chớp mắt. Phu nhân nước mắt lưng tròng, cảm giác khiến lòng nghẹn , thấy khó chịu vô cùng, phu nhân , cảm thấy phu nhân nên .

Tiếc là dù ngựa chậm, chẳng mấy chốc cũng qua khỏi tửu lầu.

Dung Xuyên bất giác đầu , vẫn vị phu nhân đang , cuối cùng nhịn mà mấp máy môi: Đừng .

Loading...