Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 668: Thích bạc
Cập nhật lúc: 2025-09-14 00:46:54
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Chu gia thôn, Tuyết Mai dắt con gái chuẩn sang nhà họ Giang. Vừa đến cổng sân thì vợ chồng Trương Đại Thiết bước tới.
Tuyết Mai thấy hai họ dáng vẻ phờ phạc, sắc mặt tiều tụy: “Sao hai đến đây?”
Trương Đại Thiết kéo theo Chu thị, cả hai cùng quỳ rạp xuống: “Xin hãy cứu chúng ! Chúng thực sự hết cách , chỉ thể cầu xin Chu đại nhân cứu giúp.”
Tuyết Mai kéo con gái lùi . lúc , Khương lão đầu tiếng động, từ trong nhà bước : “Có chuyện gì ?”
Tuyết Mai vỗ nhẹ con gái: “Con nhà với ông nội .”
Khương Mâu nắm c.h.ặ.t t.a.y , lắc đầu: “Mẹ, con ở với .”
Tuyết Mai thấy con gái chịu , bèn với cha chồng: “Cha, gì , cha nhà ạ.”
Khương lão đầu đây chuyện nên , bèn nhà. Vợ chồng già nhà họ Khương bây giờ răm rắp theo lời con trai con dâu, cuộc sống vô cùng sung túc, ăn ngon mặc , lao lực. Lúc rảnh rỗi thì đồng dạo, hoặc trò chuyện với mấy lão làng trong thôn, cuộc sống tuổi già như khiến bao ngưỡng mộ!
Tuyết Mai đưa vợ chồng Trương Đại Thiết nhà: “Hai rõ , cứu là cứu cái gì.”
Trương Đại Thiết lòng sợ hãi dằn vặt, run rẩy : “Mấy ngày , thôn điều tra về Dung Xuyên. Nửa đêm họ mò nhà chúng , tay cầm đao, tra khảo chúng . Chúng dám giấu giếm nên hết, họ còn dọa cho chúng ngoài.”
Tuyết Mai cuối cùng cũng hiểu tại mỗi gặp, vợ chồng Trương Đại Thiết đều vẻ thôi. Thì là chuyện . “Vậy bây giờ hai ?”
Chu thị lau nước mắt: “Chúng cũng hết cách , sống trong dằn vặt quá. Cứ sợ đang ngủ sẽ g.i.ế.c chết. Chúng rõ, đây đối xử với Dung Xuyên như , cha ruột của nó nhất định sẽ báo thù. Đại Thiết , những đến đó chắc chắn huấn luyện, gia đinh bình thường. Hu hu, chúng thật sự hối cải , lúc là xóa bỏ chuyện cơ mà.”
Nội tâm Chu thị chịu đủ giày vò, lúc tâm trí sụp đổ.
Trương Đại Thiết hung hăng lau mặt một cái: “Chúng chỉ cầu xin cô một bức thư cho Chu đại nhân, hy vọng thể chuyện với Dung Xuyên, xin nó tha cho chúng . Dù tha cho vợ chồng chúng cũng , nhưng bọn trẻ vô tội, chúng nó gì cả.”
Nói đoạn, Trương Đại Thiết cũng lau nước mắt. Cuộc sống quá đỗi kinh hoàng, họ cũng từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng trốn ? Người tìm họ thì quá dễ dàng.
Hơn nữa, cũng dám trốn, vì luôn cảm thấy đang theo dõi .
Tuyết Mai hiểu , cũng thông tin quan trọng từ câu chuyện: thế của Dung Xuyên hề tầm thường. “Ta , sẽ thư về nhà đẻ ngay bây giờ. Hai về .”
Vợ chồng Trương Đại Thiết , rối rít cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Tuyết Mai tiễn hai họ , khẽ : “Cho nên lương thiện. Không là báo ứng, chỉ là thời đến mà thôi. Xem kìa, báo ứng của nhà họ Trương tới .”
Khương Mâu hiểu: “Mẹ, nhà họ Trương sẽ chuyện ạ?”
Tuyết Mai dắt con gái thư: “Trong mắt một kẻ quyền quý, mạng của dân thường chẳng đáng một đồng. Huống hồ vợ chồng Trương Đại Thiết đây ngược đãi Dung Xuyên, con đau lòng , bậc cha trong lòng hận cho .”
Khương Mâu im lặng: “Cho nên, nhà họ Trương sẽ gặp chuyện.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tuyết Mai trả lời con gái, vì trong lòng nàng rõ, kẻ quyền quý lấy mạng quá dễ dàng.
Tại cửa thành kinh đô, xe ngựa nhà Trúc Lan đang xếp hàng. Lúc đến mấy xe, nhưng lúc về thì xe ngựa khá đông.
Ra khỏi cửa thành, Trúc Lan chút nóng lòng về nhà, chỉ tiếc là tính ngày, hôm nay ngày nghỉ của Chu Thư Nhân. Nàng vỗ lưng con trai: “Ngủ , đến nơi sẽ gọi con dậy.”
Trong xe ngựa của Xương Liêm, Đổng thị ngay ngắn nhúc nhích, lúc thì sửa quần áo, lúc thì vuốt tay áo, hôm nay còn ôm con gái.
Xương Liêm chống cằm: “Ta xe ngựa cần mặc y phục rườm rà như , bây giờ thì , tự khổ .”
Đổng thị: “Chàng hiểu , đây gọi là thơm lây từ . Đây là hình ảnh mới của , bây giờ cũng là quan phu nhân .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-668-thich-bac.html.]
Xương Liêm bật : “Thì nàng tâm tư , cứ tưởng nàng để ý!”
Đổng thị ngẩn : “Mắt nào của thấy để ý? Ta để ý lắm chứ, bì với huyện chúa, nhưng cũng rút ngắn cách.”
Xương Liêm kéo tay Đổng thị: “Nàng thơm lây từ , vợ chồng chúng vốn là một thể.”
Đổng thị : “Vậy cho mượn vai tướng công tựa một lát nhé?”
“Vâng, thưa nương tử.”
Trong cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu chút thất thần. Ninh Tự đến một lúc mà Hoàng hậu vẫn đang ngẩn ngơ. Đợi bà hồn, Ninh Tự mới : “Nếu Dung Xuyên là lão ngũ, nó rời nỡ, Hoàng hậu nương nương định khi nào sẽ tương nhận?”
Hoàng hậu day trán: “Tam ca, cũng tương nhận lắm, nhưng , bây giờ thời cơ chín muồi.”
Ninh Tự thầm nghĩ, Hoàng thượng thì , chẳng cũng đủ thứ kiêng dè và bất đắc dĩ . “Vậy chỉ thể để che chở nó .”
Hoàng hậu: “Làm phiền tam ca.”
Bà và Hoàng thượng cũng nghĩ đến việc lén lút nhận con, nhưng cả hai đều sợ, một khi nhận , sợ Dung Xuyên diễn tròn vai, cũng sợ chính họ kìm nén tình cảm. Thế lực ngầm vẫn triệt hạ, thể nhận con trai.
Điều duy nhất đáng mừng là họ con trai ruột của là ai, nên che chở ai. Hơn nữa, với dung mạo của đứa trẻ, Ninh phủ mặt cũng sẽ ai nghi ngờ, ai mà đại công tử nhà họ Ninh chính là nỗi đau trong lòng Ninh lão gia tử.
Ninh Tự sẵn lòng che chở Dung Xuyên, chỉ riêng dung mạo của thôi, ông vô cùng sẵn lòng, cảm giác như đang che chở cho đại ca của .
Hoàng hậu đột nhiên : “Lần , tam ca tặng đồ cho Dung Xuyên, hãy chọn những thứ thể bán bạc mà tặng. Đứa trẻ chỉ thiết tha với bạc.”
Ninh Tự: “.......”
Muội tử , khó quá. Ta mang quà đến tận cửa, lẽ nào với Dung Xuyên rằng, ngươi thể đem bán ?
Buổi trưa, tại Chu phủ ở Tân Châu, Trúc Lan xuống xe ngựa thấy Chu Thư Nhân, liền vui vẻ bước tới: “Sao ở nhà?”
Chu Thư Nhân thấy con trai chạy tới, bèn dang tay ôm lấy: “Ta hôm nay nàng sẽ về, nên cố ý xin nghỉ.”
Trúc Lan trong lòng vui sướng: “Ta thư báo hôm nay về, ? Đây tính là tâm hữu linh tê ?”
Chu Thư Nhân ôm con trai : “Là tâm hữu linh tê.”
Xương Trung ôm chặt cổ cha: “Cha, con cũng nhớ cha.”
Chu Thư Nhân: “Cha cũng nhớ con.”
Trúc Lan Chu Thư Nhân và con trai: “Vẫn là về nhà nhất.”
Chu Thư Nhân ghé tai Trúc Lan : “Vất vả cho nàng .”
Mọi ở cổng lớn trơ mắt cha bỏ mặc họ để trở về sân riêng.
Lý thị trố mắt : “Mẹ thèm để ý đến chúng !”
Mấy Chu lão đại ngửa mặt trời, đúng là để ý thật, nửa cái liếc mắt cũng cho. Trong mắt chỉ cha!
Xương Liêm cũng buồn bực. Hắn vốn nghĩ cha sẽ với vài câu, kết quả lơ. là cha ruột, trong mắt chỉ .