Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 691: Ninh Chí Tường
Cập nhật lúc: 2025-09-14 07:51:54
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi thời tiết ấm áp trở , dân cũng sẵn lòng ngoài hơn, kinh thành dường như càng thêm phồn hoa, tửu lầu quán lúc nào vắng khách, cửa hàng kẻ tấp nập.
Trúc Lan cùng con gái bước xuống xe, Dung Xuyên cũng từ xe tới. Trúc Lan chỉ cửa hàng điểm tâm đối diện: “Con mua chút điểm tâm, chúng chọn vải xong một lát sẽ ngay.”
Dung Xuyên thấy trong tiệm vải là nữ quyến, bèn đáp: “Thưa thẩm thẩm, con mua điểm tâm sẽ đợi ở lâu phía đối diện góc đường.”
Trúc Lan thấy trong tiệm vải ít, e rằng nhất thời . “Được.”
Tuyết Hàm bước cửa hàng, liếc một vòng: “Mẹ, ở đây những loại vải mà Tân Châu .”
Tiểu nhị ở kinh thành đều đôi mắt tinh tường, đặc biệt là đối với phẩm cấp trang sức thì càng ghi nhớ trong lòng. Vừa thấy là tiểu thư nhà quan, liền : “Đây đều là những loại vải mới nhất về. Tiệm chúng tuy dám là lớn nhất kinh thành, nhưng tiểu nhân dám chắc là đầy đủ nhất.”
Tuyết Hàm mắt sáng lên vài phần. Con gái vẫn là yêu cái , đặc biệt là những cô gái trong lòng. Nàng liếc mắt một cái thấy ngay tấm vải màu vàng nhạt. “Mẹ, xem.”
Trúc Lan theo hướng con gái chỉ, mắt cũng sáng lên, một vòng, màu sắc chủ đạo của mùa hè năm nay đều là những gam màu tương đối tươi sáng.
Tiểu nhị của tiệm vải : “Đây là loại vải về, tiểu thư thật mắt .”
Tuyết Hàm bước qua, quầy vải còn mấy đang chọn lựa, chưởng quỹ đang giới thiệu cho một vị phu nhân đeo đầy trang sức, vô cùng ân cần.
Tuyết Hàm cầm lấy tấm vải màu vàng nhạt, tiểu nhị : “Tấm vải bán chạy, hôm qua mới về, bây giờ chỉ còn cuộn cuối cùng.”
Tuyết Hàm càng xem càng thích, những loại vải khác còn lọt mắt.
Lúc , bàn tay của vị phu nhân bên cạnh cũng đưa tới, bà : “Có thể nhường cho ?”
Tuyết Hàm liếc vị phu nhân, bà vẫn tủm tỉm ý định buông tay. Tuyết Hàm liếc mắt trang sức tóc của bà , buông tay: “Được ạ.”
Chưởng quỹ vẻ mặt khó xử, ăn đắc tội với bất kỳ ai, đặc biệt là ở kinh thành. Đừng cô nương nhỏ tuổi, ai là thích nhà nào, nhưng vị phu nhân mắt càng thể đắc tội. May mà vị tiểu thư đồng ý.
Vị phu nhân với chưởng quỹ: “Cuộn lấy hết.”
Chưởng quỹ hiệu cho tiểu nhị mang tới, đó : “Lát nữa sẽ cho đưa đến Ninh phủ.”
Vị phu nhân gật đầu, đó nhấc chân rời .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chưởng quỹ tự tiễn cửa, khi trở về vội lành: “Tiểu thư còn thích cuộn vải nào ạ?”
Tuyết Hàm mất hứng thú mua sắm, lắc đầu: “Không cần, ông cứ bận việc .”
Trúc Lan chọn xong vải. Bà thấy tình hình mặt con gái, bà tin con gái thể xử lý , công sức bà rèn luyện Tuyết Hàm là vô ích. Vải gói xong, Trúc Lan bước tới: “Dung Xuyên đợi một lúc , chúng thôi.”
Tuyết Hàm : “Vâng ạ.”
Vải mang lên xe ngựa, Trúc Lan dắt con gái đến lâu. Vừa cửa, Trúc Lan cảm thấy con gái kéo áo .
Trúc Lan hỏi: “Sao ?”
Tuyết Hàm nhỏ giọng : “Mẹ, là vị phu nhân lúc nãy.”
Trúc Lan kỹ quả đúng là , bèn đặc biệt để tâm. Bà rõ hai chữ Ninh phủ, tuổi tác vị phu nhân cũng lớn, hẳn là cháu dâu của Ninh hầu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-691-ninh-chi-tuong.html.]
Trúc Lan dắt con gái tìm Dung Xuyên. Dung Xuyên dậy: “Thưa thím, mua xong ạ?”
Trúc Lan gật đầu: “Mua xong , chúng thôi.”
Dung Xuyên nhận Tuyết Hàm còn hứng thú như lúc mới khỏi phủ, bèn động thanh sắc thu hồi ánh mắt, khẽ bước lệch sang bên cạnh Tuyết Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Sao ?”
Tuyết Hàm lắc đầu: “Không gì.”
Nàng cũng vì giành mất vải mà vui. Kinh thành là nơi quyền quý tụ tập, chuyện quá bình thường. Nàng chỉ là hiếm khi mắt một món đồ mà lấy , nên tâm trạng chút sa sút mà thôi.
mà, khóe miệng Tuyết Hàm nhịn cong lên vài phần. Dung Xuyên chỉ hiểu nàng, mới thể liếc mắt một cái nhận cảm xúc của nàng.
Trúc Lan phía , cảm giác tiếng bước chân ngày càng xa , thầm nghĩ, thật là thừa!
Trúc Lan cảm thấy hôm nay thật trùng hợp, khỏi lâu thấy Ninh hầu gia đang xuống xe ngựa, bèn vội chào hỏi: “Hầu gia.”
Ninh Tự thấy Dung Xuyên thì vô cùng kinh hỉ. Hôm nay ông hẹn với nhị cháu trai, ngờ gặp Dung Xuyên. Nói , Dung Xuyên từ khi về kinh vẫn luôn ở trong phủ, ông tình cờ gặp cũng khó, tiện thường xuyên mời Chu Xương Liêm.
Hôm nay Dung Xuyên ngoài, còn thấy tiếc vì hẹn, bây giờ một bất ngờ vui vẻ.
Ninh Tự : “Hôm nay thật là trùng hợp.”
Ninh Tự đáp lời, liếc mắt Dung Xuyên và tiểu thư nhà họ Chu mặt. Tuy xem qua bức họa của tiểu thư nhà họ Chu, nhưng thật trông còn tú lệ hơn. Hai cạnh thật xứng đôi. Ông, một vợ, cũng thể cảm nhận sự mật giữa hai , thanh mai trúc mã lớn lên quả là khác biệt.
Trúc Lan thầm nghĩ đúng là trùng hợp, kinh thành lớn như mà khỏi cửa cũng thể gặp . Vừa Ninh hầu gia che giấu cảm xúc, bà cảm nhận sự kinh hỉ, thật sự là một cuộc gặp gỡ bất ngờ. “Hầu gia, mời trong.”
Tuyết Hàm cảm nhận sự đánh giá của Ninh hầu gia, bình tĩnh yên, dáng vẻ thoải mái hào phóng. Nàng gì thể cho khác xem, cũng gì chột . Dù thế của Dung Xuyên đơn giản, nhưng chỉ cần Dung Xuyên bên cạnh nàng, nàng sẽ đủ dũng khí cùng đối mặt với tương lai .
Trúc Lan nhường đường, cứ ở cửa lâu cũng .
Ninh Tự cũng là , chỉ tiếc phận của ông tiện mời nhóm Dung Xuyên, dù cũng nữ quyến ở đây, chỉ thể với Dung Xuyên: “Lần cơ hội cùng uống .”
Dung Xuyên định đáp lời, phía tiếng : “Tam thúc.”
Dung Xuyên bèn nhường đường, một đàn ông mặt mày trắng bệch phía , liếc mắt là thể nhận thể phần yếu ớt.
Ninh hầu gia : “Chí Tường, con đây?”
Ninh Chí Tường đáp: “Cháu ở trong thấy tiếng của tam thúc, đợi một lúc thấy tam thúc , cháu liền nghênh đón. Tam thúc, vị là?”
Ninh hầu gia giới thiệu: “Vị chính là Thám hoa lang năm nay.”
Ninh Chí Tường trong mắt chút ảm đạm, thể cho phép tham gia khoa cử, dù sách tồi. “Vẫn luôn chiêm ngưỡng phong thái của Thám hoa lang, hôm nay gặp quả nhiên là thiếu niên tài.”
Dung Xuyên đàn ông mặt, một chút giống , nhưng quá giống, : “Công tử quá khen.”
Ninh Tự ha hả: “Dung Xuyên xứng đáng, xứng đáng.”
Ninh Chí Tường nghẹn lời, thực chỉ khách sáo thôi, nhưng tam thúc ý gì? Vui mừng như thể là con cháu nhà .
Trúc Lan ngửa mặt trời, bà thành phông nền . bây giờ Ninh hầu gia đang cao hứng, lúc đề nghị rời vẻ cho lắm!