“Là ai?”
Chu thị thần bí : “Chủ nhân của tiệm , là từ kinh thành đến, trong nhà là thế đây.”
Bà giơ ngón tay cái lên, lập tức bừng tỉnh ngộ. Trong nhà là quan lớn ? Thảo nào.
Vậy thì Trương gia đúng là đá tấm sắt .
Điểm Cố Vân Đông rõ hơn Chu thị, tiệm mới mở cách đây lâu, mà chủ nhân là do Tần Văn Tranh mời đến.
Người vốn dĩ là mở tiệm điểm tâm ở kinh thành, chỉ ở kinh thành mà còn ở những nơi khác.
Chỉ là kịp mở chi nhánh ở Tuyên Hòa phủ. Theo lý mà , nếu họ đến đây mở cửa hàng, chắc chắn sẽ chọn Tuyên Hòa phủ.
chủ nhân tiệm chút giao tình với Tần Văn Tranh, Tần Văn Tranh nhờ họ đến giúp một tay, mở một tiệm ở huyện Phượng Khai , đến Tuyên Hòa phủ cũng tiện.
Mà yêu cầu của đối phương chính là Cố Vân Đông cung cấp đường trắng cho họ.
Không chỉ là đường trắng cần cho tiệm điểm tâm ở huyện Phượng Khai, mà còn cả đường trắng cho ba chi nhánh khác ở kinh thành.
Tuy rằng nhà họ ở kinh thành cũng thể mua , nhưng trong kinh thành quan to quý tộc nhiều, đường trắng cung đủ cầu, mà họ điểm tâm cần lượng lớn, thật sự giành bao nhiêu.
Cố Vân Đông chút do dự liền đồng ý. Nàng mới xây thêm xưởng, sản lượng đường trắng tăng lên nhiều, cung cấp cho họ thành vấn đề.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hơn nữa giá cả đối phương đưa cũng thấp.
Có thể , đây là một tình huống mà cả ba bên đều lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-1199-non-ra-tai-cho.html.]
Thế là tiệm điểm tâm cứ như khiêm tốn mà xa hoa khai trương.
Lúc đầu Trương gia để tâm, mãi đến dịp Tết Trung Thu , tiệm điểm tâm lập tức trở nên nổi tiếng, cho nên Trương gia bắt đầu sốt ruột.
“Các xem, Trương gia đối phó với chủ tiệm , khả năng ?” Giọng của Chu thị kéo suy nghĩ của nàng trở .
Cố Vân Đông cũng tiếp, Chu thị : “Trương gia uy h.i.ế.p , chủ tiệm ngay, lập tức tóm gọn Trương gia. Không chỉ , còn báo quan, chỉ trong hai ngày điều tra ít chuyện xa của Trương gia. Thì đây những công thức bí mật của Trương gia đều là cướp từ tay khác như . Có đưa, Trương gia liền trực tiếp đánh .”
Nói đến đây, giọng Chu thị đột nhiên hạ thấp xuống: “Ta đường , hai gia đình nhà nghèo, bày một gánh hàng rong đường bán điểm tâm nhà , kết quả Trương gia để mắt tới. Trương gia chỉ đập phá gánh hàng của họ, cướp công thức, mà cuối cùng… còn g.i.ế.c diệt khẩu.”
“Oa ——” Mọi kinh hãi, “Thật giả ?”
Chu thị xua tay: “Ta chỉ đường thôi, thật giả? thấy tám phần là thật, thì quan phủ niêm phong Trương gia chứ?”
“Trương gia niêm phong ?”
“Đâu chỉ , các quan sai đến xưởng điểm tâm của Trương gia, xưởng đó bẩn thỉu thể tả, điểm tâm nhiều ruồi bọ, côn trùng bò lúc nhúc, ghê tởm c.h.ế.t . Trong góc một vũng nước bẩn thiu, ngửi thôi chịu nổi, còn những trong xưởng thì ngón tay bẩn thỉu. Có một vị quan sai hai ngày mới mua điểm tâm của Trương gia, thấy cảnh tượng đó liền nôn tại chỗ.”
“Ọe.” Bên cạnh cũng nhịn mà nôn khan một tiếng.
Mấy vườn lúc còn trách Cố Vân Đông mua bánh trung thu của Trương gia, lúc sắc mặt biến đổi, suýt nữa vững.
Một lúc lâu , họ thầm thấy may mắn trong lòng. May quá, may quá, chủ nhân của họ minh quyết đoán, mua bánh của tiệm chỗ dựa lớn .
Nếu họ mà ăn bánh trung thu của Trương gia, chắc cũng nôn mất.