Thiếu niên vội lắc đầu: “Ta , phạm nhân, oan, hại , …”
lời , ngược chứng thực bộ áo tù chính là của , chính là phạm nhân trốn từ nơi lưu đày.
Sắc mặt Cố Vân Đông và Đoạn Khiêm đều ngưng trọng. Mặc kệ oan , là đào phạm là sự thật thể chối cãi.
Việc , rõ ràng thể cứ thế bỏ qua.
Nơi chính là địa hạt do Thiệu Thanh Viễn quản lý, trong địa hạt của đào phạm trốn trong núi sâu, thế nào cũng nên đưa về, giao cho Thiệu Thanh Viễn điều tra cho rõ.
Nếu thật sự oan, việc cũng do quan phủ giải quyết.
Cố Vân Đông cúi mắt suy tư một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu với Đoạn Khiêm: “Ta nghĩ, lẽ thể tiếp tục núi .”
Đoạn Khiêm kỳ thực cũng đoán . Hắn thở dài một : “Được, tự là , cô việc của cô .”
Hắn núi là việc đàng hoàng, còn Cố Vân Đông là nhân cơ hội hái thuốc, nhất thiết theo con đường , đưa trở về cũng vấn đề gì.
Đoạn Khiêm về phía Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử. Hai lúc mới hiểu , , đồng thanh : “Chúng con cùng sư nương xuống núi.”
Bọn họ là bảo vệ sư nương, đương nhiên là sư nương , bọn họ đó.
Mặc dù, bọn họ cũng thật sự núi hái thuốc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông , ngay đó tới mặt Vệ thị, với hai con bà: “Xin thím, thể tiếp tục cùng . thím yên tâm, sẽ để Thủy Đào và Thiệu Võ bảo vệ hai con.”
Vào núi nguy hiểm trùng trùng, hộ vệ của Đoạn Khiêm khẳng định là ưu tiên bảo vệ .
Mà Vệ thị đồng ý dẫn đường, ngay từ đầu cũng là vì tin tưởng nàng. Hiện giờ tuy nàng , để hai con bà là nữ quyến cùng nhóm Đoạn Khiêm còn khá xa lạ, quả thực cũng nhiều bất tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2838-chia-lam-hai-nga.html.]
Đồng Thủy Đào theo thì hơn nhiều. Thủy Đào thủ , là nữ tử, cũng quen với Đoạn Khiêm.
Vệ thị nếu vấn đề gì ngại , thể thông qua Thủy Đào để trao đổi với nhóm Đoạn Khiêm.
Cố Vân Đông còn tháo cái nỏ buộc cánh tay xuống, đeo lên cho Đồng Thủy Đào: “Bảo vệ bọn họ, cũng bảo vệ chính .”
“Vâng, tiểu thư.” Đồng Thủy Đào trịnh trọng đáp ứng.
Vệ thị tuy chút nỡ, nhưng cũng thể hiểu .
Bà : “Thiệu phu nhân yên tâm, đường núi đều quen thuộc, chỗ nào dễ , chỗ nào an đều nắm rõ. Cô việc thì cứ lo .”
Cố Vân Đông gật gật đầu, ngay đó liền xuống, đem đồ đạc mang theo phân chia, sắp xếp .
Ban đầu một thứ nàng cất trong gian, lúc cũng lấy , đổi bớt một vật dụng ít quan trọng hơn.
Nàng cũng nhét đồ hai cái ba lô mà Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử ban đầu đeo, đó giao cho Vệ thị và Tạ Chi, bảo bọn họ đeo lên.
Sau khi dặn dò xong xuôi, hai bên liền tính toán chia đường.
Cố Vân Đông vẫy vẫy tay với đám Đoạn Khiêm: “Mọi bảo trọng, tạm biệt.”
Đoạn Khiêm gật đầu, mang theo tiếp tục lên đường.
Người ở tại chỗ, hiện giờ chỉ còn Cố Vân Đông, Thiệu Văn, Trịnh Tuyền Thủy, Cao Tử, và… vị thiếu niên tự xưng là Vương Tùng.
Vương Tùng bọn họ, mặt chút hoảng sợ, nhịn co rụt về phía .
“Các , rốt cuộc các gì?”