Phạm Ỷ Lâm chạy lên, đẩy một cái: “Còn mau gọi về? Chúng còn nhiều nguyên liệu nấu ăn thế , ăn chẳng lẽ còn mang về? Thời tiết , đến tối là ăn nữa .”
Buổi tối đương nhiên thể ăn, nhưng đối với đại thiếu gia như Phạm Ỷ Lâm mà , cảm thấy đến tối khẳng định sẽ hỏng.
Phương Sùng Tuấn nghĩ nghĩ, c.ắ.n răng chạy qua cầu, gọi đám trẻ trở về.
Không bao lâu , bảy tám đứa trẻ theo lưng Phương Sùng Tuấn, cúi đầu chậm rì rì tới.
Cố Vân Đông chia cho mỗi đứa một xiên: “Cầm ăn , bên vẫn còn. Bất quá thịt nướng của cho , lát nữa lúc chúng thu dọn, các ngươi cũng giúp một tay, ?”
Những đứa trẻ lập tức gật đầu: “Chúng cháu thể giúp ạ.”
Cố Vân Đông sờ sờ đầu đứa bé nhỏ nhất, gật đầu : “Được , , để các đại ca ca giúp các ngươi nướng.”
Những đứa trẻ đứa lớn nhất cũng mới 6 tuổi, nhỏ như Cố Vân Đông cũng thể để chúng nó chạm than lửa, nhưng giúp một ít việc vặt trong khả năng thì vẫn là cần thiết.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Những đứa trẻ nhanh hòa nhập giữa đám học sinh, khu vực nướng thịt một mảnh chan hòa vui vẻ.
Bọn trẻ ăn cũng nhiều lắm, chờ chúng nó no vẫn còn thừa một ít. Cố Vân Đông bảo nướng hết chỗ còn , đưa cho Phương Sùng Tuấn mang về thôn Phương Gia, chia cho những đứa trẻ mặt ở đây.
Những đứa trẻ lớn hơn một chút đều giúp việc trong nhà, cũng chút ngại ngùng, tự nhiên sẽ qua đây.
Mọi bây giờ ăn uống no đủ, dạo một lát cho tiêu cơm, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc dọn lên xe ngựa.
Các xa phu vốn trông coi xe ngựa cũng ăn thịt nướng, là Hồng Diệp mang qua cho bọn họ.
Bờ sông vốn vô cùng náo nhiệt, giờ đây khôi phục vẻ bình tĩnh.
Cố Vân Đông gọi đoàn một tiếng: “Đi, lên sườn núi vẽ tranh. Vừa đắm trong phong cảnh mỹ lệ như , chắc hẳn linh cảm nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2962-khong-khi-chan-hoa.html.]
“Có ạ, con đang nóng lòng vẽ tranh đây.”
Mọi nhanh di dời trận địa, đồng loạt lên sườn núi. Mấy đứa trẻ nhỏ khi với nhà một tiếng, cũng tay nắm tay theo bọn họ, ăn kẹo Cố Vân Đông cho, nghiêng đầu tò mò bọn họ.
Vốn dĩ các bậc cha cho đám trẻ qua đây, sợ phiền phu tử dạy học.
Bất quá Cố Vân Đông ngại, mấy đứa trẻ đều ngoan, cũng ầm ĩ, theo cũng .
Cha bọn trẻ thấy thế cũng ngăn cản nữa, để con nhà theo phu tử... gọi là... huân đúc một chút cũng , phu tử còn phát hiện con nhà thiên phú sách thì ?
Tới sườn núi, liền lấy giá vẽ nghiêm túc vẽ tranh.
Cố Vân Đông trong tay cũng cầm một cái, trong đầu hiện lên cảnh tượng , cảnh sắc sườn núi, bắt đầu tập trung tinh thần vẽ.
Sườn núi rộng lớn yên an tĩnh tĩnh, Cố Vân Đông thỉnh thoảng ngẩng đầu, phát hiện mấy đứa trẻ đang cùng , hai đứa nhỏ tuổi trực tiếp dựa đứa lớn hơn ngủ mất .
Khóe miệng nàng nhếch lên, khỏi nhớ tới Trì Trì.
Cố Vân Đông nhanh chóng rút một tờ giấy vẽ khác, liếc mắt mấy đứa trẻ, bắt đầu múa bút.
Chờ nàng vẽ xong, các học sinh khác cũng vẽ gần xong. Cố Vân Đông dậy, xem từng một, chỗ nào đủ liền chỉ điểm.
Chờ đến khi nàng một vòng trở về, liền thấy giá vẽ của , mấy đứa trẻ đang nghiêng đầu tò mò .
“Phu, phu tử, đây là chúng cháu ạ?”
Cố Vân Đông : “ , chính là các cháu đó.”
“Oa…” Bọn trẻ phát một tiếng kinh ngạc thán phục.