Biện Uy ngẩn , đột nhiên vỗ trán: “Suýt nữa thì quên! Thiệu đại nhân, lập tức gọi sắp xếp phòng khách cho ngài. Ngài cứ tự nhiên, yêu cầu gì cứ , thỏa mãn nhất định sẽ thỏa mãn. Quan trọng nhất là ngài ở cho thoải mái.”
Dứt lời, gã xoay định ngoài.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mới một bước, một cú quét chân đột ngột từ phía nhắm gã.
Biện Uy theo bản năng nhấc chân lên, vội xoay lùi hai bước, định giơ chân đỡ đòn.
Ai ngờ đầu , đập mắt là gương mặt đầy tức giận của Tạ Trung Lâm.
Biện Uy vội dừng động tác, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Tướng quân, ngài gì ? Tự dưng đ.á.n.h lén ?”
Tạ Trung Lâm lạnh: “Ai thèm với ngươi chuyện sắp xếp phòng khách?” Ông chìa tay : “Đưa đây! Đừng hòng đục nước béo cò, nhân lúc chuẩn mà chiếm của riêng. Mau đưa đây!”
Biện Uy chớp mắt: “Tướng quân, ngài gì ? Ngài đừng cản , thì Thiệu đại nhân tưởng lễ đãi khách.”
Tạ Trung Lâm nghiến răng: “Ống nhòm! Đem ống nhòm trả đây cho !”
Bạch Thất nhỏ giọng xen : “Đó là của mà...”
Biện Uy gượng: “Tướng quân, chỉ cầm về nghiên cứu chút thôi, nghiên cứu xong sẽ trả ngài ngay.” Tất nhiên là khả năng trả , bảo bối thế giữ kỹ mới .
“Không ! Không trả đây thì hôm nay đừng hòng khỏi cái cửa !” Tạ Trung Lâm hừ lạnh: “Với , là cấp của ngươi. Lời cấp , ngươi dám cãi ?”
Biện Uy chút cam lòng. Gã ống nhòm trong tay, nghĩ đến phận của đối phương, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Gã đau lòng chìa tay . Tạ Trung Lâm lạnh, vươn tay lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3044-giat-lai.html.]
Ai ngờ tay ông mới vươn một nửa, một bàn tay khác đột nhiên chen , giật lấy ống nhòm.
Tạ Trung Lâm và Biện Uy đồng loạt đầu, ánh mắt phần hung dữ về phía Bạch Thất.
Bạch Thất cất kỹ ống nhòm, ngước mắt đối diện với hai , : “Suýt nữa thì quên lấy ống nhòm về. Đây là bảo bối của , cất cho kỹ mới .”
Hai Tạ Trung Lâm lập tức xìu xuống. , ống nhòm là của .
Chỉ là... cả hai đều thèm vô cùng.
Tạ Trung Lâm cuối cùng nhịn , bước nhanh đến mặt Thiệu Thanh Viễn, nãy giờ vẫn đang ung dung uống như thấy gì: “Thiệu đại nhân, ống nhòm ... thật sự tác dụng lớn đối với chúng .”
“ !” Biện Uy nhanh chóng xuống bên của Thiệu Thanh Viễn: “Đại doanh Tây Nam đều là những hán tử đồng da sắt, nhưng họ cũng là m.á.u thịt xương da. Chuyện đ.á.n.h giặc, ai dám chắc trận còn mạng trở về. Ống nhòm là vật thể phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng khi chúng trấn thủ biên cảnh. Mong Thiệu đại nhân thể nhường vật yêu thích.”
Thiệu Thanh Viễn đặt chén xuống, hai đang tha thiết , thở một .
Một lát , hiệu cho Bạch Thất: “Đưa cho Tạ tướng quân .”
Bạch Thất vui, nhưng chủ tử , thể tuân theo.
Cuối cùng, vẫn lấy ống nhòm , nhưng đầu chỗ khác, giọng cứng ngắc: “Các nhớ giữ gìn nó cẩn thận.”
“Yên tâm, yên tâm, chúng nhất định sẽ dùng thật !” Tạ Trung Lâm vui mừng khôn xiết, cầm lấy ống nhòm, vuốt ve yêu thích nỡ buông tay.
Biện Uy mà đỏ cả mắt, lập tức đằng chân lân đằng đầu, với Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại nhân, ngài xem, đại doanh chúng nhiều như . Không binh lính bình thường, chỉ riêng tướng lãnh cũng nhiều. Chúng đều thiếu cả... Ngài xem...”