Tuân tam cô nương cảm thấy hai kẻ điên . Bà đang yên đang lành, tại tìm cái c.h.ế.t?
Hai gã hộ vệ mơ cũng ngờ rằng, bọn họ cứ ngỡ Tuân tam cô nương chịu vì con trai mà một mạo hiểm đến Lê quốc con tin, đó là do tình mẫu tử vĩ đại, vì Bạch Chi Ngôn mà bà thể trả giá tất cả.
Cả hai đều cho rằng chuyến Lê quốc , tiền đồ , dữ nhiều lành ít. Phu nhân ôm quyết tâm cảm tử mà lên đường. Dù , phu nhân cũng là tự nguyện.
Bọn họ càng ngờ, Tuân tam cô nương và Bạch Chi Ngôn quả hổ là con, đều thích đeo mặt nạ giả tạo để đối đãi với khác. Suốt đường hộ tống bà, bà luôn biểu hiện là rộng rãi, chừng mực, đặt đại cục trọng, và hề sợ hãi.
Cả hai bao giờ nghĩ tới, phu nhân thực tham sống sợ c.h.ế.t, tự nguyện con tin là vì một cuộc sống hơn .
Cho nên, bọn họ c.h.ế.t, nhưng Tuân tam cô nương lùi về hai bước, liều mạng lắc đầu.
Thiệu Thanh Viễn nhất thời gì cho . Tuy nhiên, hành động của hai gã hộ vệ tiết kiệm cho ít việc.
Hắn xổm xuống mặt Tuân tam cô nương, chỉ hai gã hộ vệ: “Bọn họ c.h.ế.t . Giờ chỉ còn một bà. Nghe ý của họ, bà cũng nên c.h.ế.t cùng bọn họ, mới xem như phụ lòng Bạch Chi Ngôn.”
“Không, c.h.ế.t!”
Thiệu Thanh Viễn thở dài: “ bây giờ do bà quyết định.”
Tuân tam cô nương trợn to mắt: “Ngươi ý gì? Ngươi g.i.ế.c ?”
“Không chúng g.i.ế.c bà, mà là con trai bà g.i.ế.c bà.”
Tuân tam cô nương kinh ngạc: “Ngươi bậy bạ...” Nói đến nửa chừng, bà im bặt.
Bà tuy ngây thơ, nhưng đến mức ngu ngốc.
Vết d.a.o cánh tay , bây giờ vẫn còn đau khiến bà run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3058-khong-tuan-tam-co-nuong-so-chet.html.]
Tại gã hộ vệ dùng lưỡi d.a.o c.ắ.t c.ổ bà? Bởi vì bọn họ rơi tay địch.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
bọn họ là hộ vệ, dám như ? , bọn họ dám... trừ phi khác lệnh.
Mà ... ngoài Bạch Chi Ngôn , còn ai khác.
Hóa , con trai bà, một mệnh lệnh như . Một khi bắt, liền g.i.ế.c luôn cả bà.
bà... là của mà. Bọn họ là những nương tựa lẫn duy nhất còn , thể nhẫn tâm tay?
Thiệu Thanh Viễn thấy vẻ mặt bà biến ảo ngừng, bà nghĩ thông suốt. Hắn dậy, trở ghế: “Xem Bạch Chi Ngôn thèm để ý đến bà chút nào. Muốn bà rời biên cảnh, chỉ cử hai hộ vệ theo. Thôi thì cũng đành, nhưng hộ tống thất bại thì liền diệt khẩu, còn thèm thử kéo dài thời gian để cứu bà. Tàn nhẫn, quá độc ác.”
Tuân tam cô nương tức giận dâng lên, trong cơn kích động, bà đ.ấ.m mạnh một quyền. Vết thương mới băng bó xong nứt , đau đến mức bà thét lên một tiếng chói tai.
Mấy Thiệu Thanh Viễn vội che tai . Bọn họ thật sự từng thấy qua một phụ nữ yếu đuối, mỏng manh đến .
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy, Trì Trì còn chịu đau giỏi hơn bà .
Nghĩ đến Trì Trì, Thiệu Thanh Viễn về nhà. Hắn mấy ngày , ở huyện Tĩnh Bình chỉ một Vân Đông gánh vác, chắc nàng mệt c.h.ế.t mất.
Nghĩ đến đây, Thiệu Thanh Viễn chút sốt ruột, trực tiếp cắt ngang tiếng kêu của Tuân tam cô nương: “Im lặng!”
Tuân tam cô nương nghẹn họng. Bà quét mắt một vòng những mặt, liếc hai gã hộ vệ đất, hai mắt dần dần nhuốm vẻ tàn bạo.
Bà khẽ ưỡn thẳng , dùng bàn tay thương lau mặt, : “Các ngươi hỏi . Các ngươi cái gì cứ hỏi thẳng, nhất định gì nấy, giấu nửa lời. Bạch Chi Ngôn bất nhân, cũng đừng trách bất nghĩa.”
(Hết chương)