Thiệu Thanh Viễn vội vàng đặt Đàm Phục xuống, giơ nỏ tiễn lên nhắm thẳng con lợn rừng.
Trớ trêu , con lợn rừng lớn, một mũi tên Thiệu Thanh Viễn b.ắ.n chỉ xuyên qua lớp da lông cứng rắn của nó, khiến nó chảy chút máu, chứ căn bản tổn hại đến tính mạng.
Cũng chính vì , con lợn rừng nổi điên, nhắm thẳng bọn họ mà lao tới.
Thiệu Thanh Viễn chỉ đành cõng Đàm Phục bỏ chạy . Bị lợn rừng rượt đuổi một đoạn đường, cũng chệch khỏi phương hướng khỏi rừng ban đầu.
Chờ đến khi dừng và g.i.ế.c con lợn rừng, thì cách lối càng xa hơn.
Đây cũng là lý do vì Cố Vân Đông tìm , càng tìm càng xa.
Thiệu Thanh Viễn cũng vì thế mà hít ít chướng khí, đến giờ thể vẫn còn chút thoải mái.
Kể xong, nắm lấy tay Cố Vân Đông, : “Nếu nàng, lẽ bỏ mạng trong rừng chướng khí .”
Cố Vân Đông nghĩ mà thấy sợ: “Lần nếu còn gặp chuyện thế , chúng vẫn nên chọn cách trở về an hơn một chút. Dù tốn thêm chút thời gian cũng , chứ vì thành nhiệm vụ mà liều cả tính mạng, thật sự đáng.”
“Ừ.”
Cố Vân Đông yên tâm, cho uống thêm một viên giải độc đan nữa.
Thiệu Thanh Viễn dở dở nuốt xuống, đó liền Cố Vân Đông đè xuống, bắt ngủ.
Hắn quả thực mệt, mấy ngày nay gần như một giấc ngủ an , thêm việc hít chướng khí, cả phờ phạc gầy cả một vòng, quầng thâm mắt vô cùng rõ rệt.
Bởi , xuống, chỉ vài thở, Thiệu Thanh Viễn chìm giấc ngủ say.
Cố Vân Đông thấy , cũng xuống nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3150-tro-ve-lac-chau-phu.html.]
Bên ngoài đám Thiệu Văn, Thiệu Võ, phu quân cũng trở về, nàng cuối cùng cũng thể an tâm ngủ một giấc.
Xe ngựa nhanh, nhưng định.
Suốt một đường gần như dừng , Thiệu Văn dẫn đường, thẳng tiến về Lạc Châu phủ.
Giữa đường, Đàm Phục run rẩy tỉnh một lát, nôn thốc nôn tháo một trận, hôn mê .
Đến ngày thứ ba, xe ngựa rốt cuộc cũng tiến cổng thành Lạc Châu phủ.
Cửa thành Lạc Châu phủ hiện giờ kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, binh lính thủ thành cũng bộ do Chu tham tướng tiếp quản.
So với đây, khí Lạc Châu phủ lúc vô cùng khẩn trương, gần đến Tết, mà đường tuyệt nhiên chút khí náo nhiệt nào.
Biết tin Cố Vân Đông bọn họ trở về, Chu tham tướng lập tức dẫn tới đón.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng dừng ở Lạc Châu phủ quá lâu, tránh nảy sinh thêm nhiều chuyện.
Vì , Thiệu Thanh Viễn trực tiếp giả vờ trúng độc, hôn mê bất tỉnh. Cố Vân Đông xuống xe ngựa, vẻ mặt lo lắng với Chu tham tướng: “Bạch Chi Ngôn bắt , hiện đang bí mật áp giải về kinh thành. Chỉ tiếc là chuyến của chúng tổn thất t.h.ả.m trọng, những mất mấy , mà ngay cả phu quân của cũng…”
Chu tham tướng cả kinh: “Thiệu đại nhân ?”
“Chàng đuổi theo Bạch Chi Ngôn rừng chướng khí, hiện giờ trúng độc chướng khí, cứ hôn mê bất tỉnh, nửa ngủ nửa mê. Cũng may chúng còn để d.ư.ợ.c liệu ở huyện Tĩnh Bình, mau chóng đưa về, nghiên cứu t.h.u.ố.c giải, từ từ điều trị một thời gian, may thể hồi phục. Nếu xong, e là phi ngựa cấp báo về kinh, nhờ cha và tổ phụ đến đây.”
Chu tham tướng Thiệu Thanh Viễn là hậu duệ của Bạch gia, cũng thở phào một : “Quận chúa cần lo lắng, mạt tướng tin tưởng Thiệu đại nhân nhất định sẽ việc gì.”
“Chỉ mong là như .” Cố Vân Đông đưa tay lau mắt: “Ta lo lắng cho độc phu quân, nên ở đây lâu. Công vụ ở Lạc Châu phủ bận rộn, đành phiền Chu tham tướng.”
Chu tham tướng chắp tay: “Quận chúa xin yên tâm, mạt tướng dùng dịch mã tám trăm dặm cấp báo tình hình nơi đây lên Thánh Thượng, thiết nghĩ quá mấy ngày, Thánh Thượng sẽ quyết đoán, đến lúc đó tân tri phủ cũng sẽ tới đây nhậm chức.”