“Sao chuyện đ.á.n.h giặc miệng ngươi, hóa nhẹ nhàng như ?”
Lời dứt, Cố Vân Đông và Dịch Tử Lam liền dừng động tác, đồng loạt xuống lầu.
Ngay đó, họ thấy một gã đàn ông thô kệch đang trong góc đại đường, tay cầm màn thầu ăn ngấu nghiến, lúc chuyện vụn màn thầu cứ văng tung tóe.
Gã lẽ cảm thấy lãng phí, vội che miệng , bưng chén bàn lên uống một ngụm lớn, nuốt xuống xong, về phía kể chuyện: “Ngươi cũng toán lính đó trộn thị trấn, trong thị trấn bao nhiêu bá tánh, chẳng lẽ đều ? Bọn chúng đều là hạng tàn nhẫn độc ác, trấn là để tàn sát. Cả một cái trấn nhỏ, đến miệng ngươi, như thể bằng.”
Tiên sinh kể chuyện gã chặn họng, nhíu mày, phản bác: “Nếu Tạ tướng quân lường nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ sắp xếp cho bá tánh tị nạn từ .”
“Ngươi nhẹ nhàng quá, nhiều bá tánh như , sắp xếp thỏa, liệu thể lộ tiếng gió ngoài ? Chỉ cần lộ một chút tin tức, đám lính Lê quốc còn tự chui đầu rọ ?”
Sắc mặt kể chuyện lúc xanh lúc trắng: “Binh lính trong tay Biện phó tướng đông đảo, chút chuyện lẽ nào còn xong?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Chậc, ngươi cứ như rõ ràng lắm, chính mắt thấy , cũng chỉ đây múa mép khua môi. Chỉ cần kẻ ngốc, đều sơ hở, chán thật, ngươi kể chuyện chán thật. Tiểu nhị, tính tiền.”
Gã đàn ông trung niên dường như cãi cọ thêm, trực tiếp ném xuống mấy đồng tiền, cầm lấy đòn gánh và dây thừng dựng ở góc tường, vác lên vai thẳng ngoài.
mà, gã tuy , lời rõ ràng khuấy động tâm tư của .
Những vốn đang chuyện kể mà nhiệt huyết sôi trào, xong một tràng của gã, vẻ mặt đều ủ dột, mất cả tinh thần.
Trên lầu, Cố Vân Đông và Dịch Tử Lam : “Kẻ đang d.a.o động lòng dân.”
“Ta thấy, giống nông hộ bình thường.” Dễ Tử Lam nheo mắt, ném hạt dưa trong tay xuống, dậy: “Ta theo xem thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3215-bong-dang-quen-thuoc-xuat-hien.html.]
“Được.” Cố Vân Đông gật đầu: “Cẩn thận.”
Dễ Tử Lam lập tức xoay , khỏi phòng riêng.
Cố Vân Đông thấy , liền thu hồi tầm mắt, xuống lầu nữa.
Trong đại đường ít bắt đầu xì xào bàn tán về kể chuyện. Người nọ hổ là kẻ sống bằng miệng lưỡi, tuy sắc mặt đỏ bừng, vô cùng khó coi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, bao lâu khuấy động khí náo nhiệt trở .
Cố Vân Đông thở phào một , liền thấy một bóng từ trong đám đông bước , vội vã rời khỏi tửu lầu, dường như cũng đuổi theo gã đàn ông trung niên .
Cố Vân Đông bóng dáng đó, ngẩn , ngay đó ném hạt dưa trong tay, thẳng cửa.
Thiệu Văn sững sờ, vội vàng đuổi kịp: “Phu nhân, xảy chuyện gì ?”
“Ta thấy một quen, xác nhận một chút.”
Hai ngoài, đúng lúc đụng tiểu nhị lên món ăn, thấy họ định , lập tức cuống lên: “Khách quan, khách quan, đồ ăn còn dùng mà.”
“Món ngươi cứ để đó, mấy món khác khoan hẵng mang lên, chờ chúng về ăn.” Cố Vân Đông , ném thẳng một mẩu bạc vụn cho tiểu nhị, thì rẽ , biến mất khỏi tầm mắt.
Mẩu bạc vụn rơi khay trong tay tiểu nhị, lăn long lóc một vòng.
Tiểu nhị lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngẩng cổ đáp: “Biết , khách quan.”