Cố Vân Đông tạm thời ý định gặp các tuyển thủ, vì xua tay: “Không vội, lát nữa chờ tuyển thủ xưởng Cố gia tới, xem cùng một thể luôn cũng .”
Ngay đó, nàng về phía Mục A Thu, : “A Thu, hai ngày xưởng các ngươi thi đấu thế nào? Kể xem, bọn họ dùng cách gì để ngăn cản đối phương?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông chủ yếu là tình hình huấn luyện đó của bọn họ.
nàng dứt lời, Mục A Thu còn kịp , Lưu thị chen : “Quận chúa tình hình thi đấu, thể hỏi Chu Dân. Mục di nương mà ? Chuyện thường ngày chắc chắn là Chu quản sự rành hơn. Mục di nương cũng chỉ bên cạnh quan sát mà thôi.”
“ .” Chu Dân bước , chắp tay với Cố Vân Đông: “Quận chúa vấn đề gì cứ hỏi .”
Cố Vân Đông: “...”
Nàng liếc mắt Lưu thị, khẩy một tiếng.
nàng gì thêm, vẫy tay bảo Chu Dân cứ . Nàng tổ chức cuộc thi , chủ yếu là để nâng cao tố chất thể, trí lực và tinh thần hợp tác của các bá tánh, quan trọng vẫn là mấy trận thi đấu.
Nàng tâm tư cũng tinh lực để nhúng chuyện tranh đấu thê trong hậu trạch nhà họ Đoạn, càng đôi co với Lưu thị.
Nếu Mục A Thu thật sự ý tranh cao thấp với Lưu thị, chờ trận thi đấu qua , nàng sẽ tự khắc cách đưa Lưu thị về Vạn Khánh phủ. Nàng bâyV giờ cũng còn là Mục A Thu của ngày đầu nữa.
Cố Vân Đông Chu Dân báo cáo xong tình hình thi đấu, liền bảo bọn họ ngoài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3237-loi-le-khong-biet-lua-chon.html.]
“Thời gian vẫn còn sớm, chúng ở đây nghỉ ngơi một lát, các ngươi cứ việc của .”
Nàng vốn còn định chuyện riêng với Mục A Thu, nhưng Lưu thị ở đây, đành dẹp ý định đó, để hẵng .
Ấy thế mà, nàng , Lưu thị vẫn chịu : “Quận chúa, ở đây trò chuyện với ngài nhé. À , Uyển Nhi đến đây, còn nhờ gửi lời hỏi thăm ngài đó. Nó sắp , cũng theo, ai ngờ khi phát hiện thai, thế là đành lỡ hẹn.”
Nói bà còn thở dài thườn thượt: “Quả nhiên vẫn đàn ông về nhà, nếu đứa bé từ mà ? Nói mới nhớ, Mục di nương theo hầu gia cũng sắp một năm , mà cái bụng vẫn ...”
“Đoạn phu nhân!!” Giọng Cố Vân Đông trầm xuống: “Bà thì ngoài mà , ở đây còn trẻ con, bà mấy lời linh tinh đó cho ai ?”
Lưu thị giật , bà nhất thời lỡ lời, nhiều, quên mất quận chúa còn mang theo tiểu công tử nhà .
Lưu thị vội vàng định quỳ xuống xin tha, Cố Vân Đông cảm thấy đau cả đầu.
Hồng Diệp bên cạnh lanh lợi, vội chạy tới đỡ bà dậy, : “Đoạn phu nhân gì ? Đây là xưởng Đoạn gia, phu nhân nhà hôm nay là đến xem thi đấu. Mấy chuyện nhà cửa linh tinh, để hẵng , chính sự quan trọng hơn, ? Ta thấy sắc mặt Đoạn phu nhân tái, là qua nhà bên nghỉ ngơi một lát, đợi thi đấu bắt đầu, cho qua gọi bà, thế nào?”
Lưu thị còn thể gì nữa? Bà chỉ đành gượng hai tiếng, gật đầu: “Ta đúng là thấy khỏe, chắc là do dậy sớm. Quận chúa, xin phép ngoài .”
“Ừm.” Cố Vân Đông mặt biểu cảm gật đầu.
Hoa mụ mụ lập tức đỡ Lưu thị ngoài. Chẳng qua đến cái lúc , Lưu thị vẫn quên trừng mắt Mục A Thu, bắt nàng cùng: “Ngươi cũng theo , đừng phiền quận chúa nghỉ ngơi.”