Cố Vân Đông dứt lời, Thiệu Song cạnh Chu Dân đột nhiên đá mạnh khoeo chân ông .
‘Bịch’ một tiếng, Chu Dân đá quỳ xuống.
Cố Vân Đông về phía ông : “Ngươi hành vi của ngươi gọi là gì ? Ngươi đang bôi nhọ, phỉ báng chính nhị phẩm quận chúa, tam phẩm cáo mệnh phu nhân!!”
Sắc mặt Chu Dân đột nhiên trắng bệch, ngẩng phắt đầu, dám tin Cố Vân Đông.
“Sao, thấy tội danh gán cho ngươi quá lớn? Hay là nghĩ nể mặt Đoạn Khiêm nên sẽ so đo với ngươi?” Cố Vân Đông nhạo: “Ngươi mượn danh nghĩa của để uy h.i.ế.p dân thường, hủy hoại thanh danh của , biến thành một kẻ tham hư vinh, lấy quyền mưu tư, chuyên quyền độc đoán, gian lận bịp bợm, ngươi nghĩ sẽ thánh nhân mà nhẹ nhàng bỏ qua ?”
Chu Dân há miệng: “Quận chúa, cũng là vì…”
“Vì cái gì? Vì , vì xưởng Đoạn gia? Ngươi một quản sự nho nhỏ, Đoạn Khiêm là chủ nhân, Mục A Thu là chủ sự còn gì, ngươi giỏi chúng chủ quá nhỉ. Cuộc thi chúng tỉ mỉ chuẩn bấy lâu, vì hành động của ngươi mà hủy hoại bộ.” Cố Vân Đông nhiều với ông , đầu bảo Thiệu Song: “Đem đến huyện nha. Hắn dám hủy hoại thanh danh của bản quận chúa như , nếu truy cứu, thật đúng là coi dễ bắt nạt.”
Thiệu Song ôm quyền, một tay xách Chu Dân lên, lôi .
Chu Dân lảo đảo một cái, đột nhiên hồn, lập tức lớn tiếng kêu oan: “Quận chúa, , cũng là phu nhân sai khiến, là bà bảo .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3247-la-luu-thi-chu-muu.html.]
Lưu thị réo tên, đột ngột đầu , ánh mắt sắc lạnh: “Ngươi bậy gì đó? Ta bảo ngươi khi nào? Ngươi đừng ngậm m.á.u phun !”
Lưu thị vội vàng biện giải với Cố Vân Đông: “Quận chúa, ngài đừng . Hắn tự phạm , tìm kẻ c.h.ế.t thôi. Ta mới đến huyện Tĩnh Bình , cái gì cũng quen thuộc, thể gì? Chẳng mỗi ngày đều ở trong cái viện nhỏ ở huyện thành , xưởng cũng mới đến hai .”
Chu Dân trợn to hai mắt: “Phu nhân, trời đất chứng giám, rõ ràng là bà bán cho quận chúa một ân tình, để nàng thắng trận đấu cho vẻ vang mặt mũi. Cũng thể Mục di nương mất mặt, đợi gia trở về trách tội, chừng còn thể khiến di nương cuốn gói khỏi xưởng, đến lúc đó bà sẽ cho tổng quản sự của xưởng .”
Lưu thị tức đến mặt đỏ bừng: “Ta , với ngươi những lời đó khi nào? Ta dù ngu ngốc, thật sự chuyện , lẽ nào cho cái quản sự nhỏ như ngươi?”
“Bà với , nhưng lúc bà thương lượng với Hoa mụ mụ, thấy hết.”
Lưu thị: “…”
Chu Dân giằng khỏi tay Thiệu Song, với Cố Vân Đông: “Ta thừa nhận, tư tâm. Ta bất mãn một di nương đè đầu cưỡi cổ , quản lý việc. Ta dã tâm nắm bộ xưởng, thậm chí là việc kinh doanh vải vóc ở vùng Tây Nam . dù gan, cũng mật. Là phu nhân hứa hẹn với , bà chống lưng, sẽ , nên mới buông tay .”
Ông quả thực bất mãn Mục A Thu từ lâu, nhưng khi đó Đoạn Khiêm còn ở, gần như là cầm tay chỉ việc dạy Mục di nương ăn. Rất nhiều quyết sách đây tuy là Mục di nương đưa , nhưng lưng đều là ý kiến của Đoạn Khiêm.
Cho nên Chu Dân cũng gì, cho đến khi… Đoạn Khiêm rời , cho đến khi… đột nhiên xuất hiện cái cuộc thi đối kháng .