Cố Vân Đông nhận lấy mấy tờ thư Biển Nguyên Trí đưa, càng xem, mày càng nhíu chặt.
Một lúc lâu , nàng lạnh một tiếng: “Cố Phát Nhi quả thật học mười phần cái ngu xuẩn độc ác của cha .”
Biển Nguyên Trí tán đồng: “Chỉ là hiện giờ cũng đến phủ thành, liệu tìm đến nhà tiểu cữu cữu ?”
“Hơn phân nửa là .” Nếu , một kẻ quanh năm suốt tháng ru rú ở Cố gia truân, tự dưng đến phủ thành gì? Chắc chắn là đ.á.n.h thấy mùi, kiếm chác chút lợi lộc từ chỗ Cố Tiểu Khê đây mà.
Cố Vân Đông xem xong thư, vẻ mặt trầm xuống: “Hôm nay thời gian còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng đến hẻm Cao Thăng tìm tiểu thúc.”
“Được.”
Mấy đều trở về phòng , Cố Vân Đông liếc qua lá thư trong tay, cất gian.
Dù cũng đường cả ngày mệt mỏi, giờ cuối cùng cũng đến nơi, Cố Vân Đông cũng một giấc ngủ ngon lành thoải mái.
Chờ đến lúc nàng thức dậy ngày hôm , Hồng Diệp gọi sẵn bữa sáng, đang định hầu hạ nàng rửa mặt.
Đồ ăn của Cẩm Tú tửu lầu vẫn hợp khẩu vị, Cố Vân Đông thẳng xuống đại sảnh dùng bữa. Sáng sớm đông lắm, nhưng chưởng quầy và tiểu nhị tinh thần khá .
Tiểu nhị còn chu đáo tặng thêm cho nàng một đĩa rau nhỏ, xong xuôi còn bên cạnh bắt chuyện.
Cố Vân Đông cảm thấy khá thú vị, thêm vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3331-gioi-thieu-ruou-trai-cay.html.]
Chẳng mấy chốc, tiểu nhị liền chạy đến quầy bên cạnh cầm một bình rượu tới: “Phu nhân thử rượu trái cây của tửu lầu chúng ? Loại rượu thơm ngọt, vị êm dịu của rượu, hương thanh nhã của trái cây, uống thấy cay cổ họng, khiến cảm giác lâng lâng, thích hợp với nữ tử cao quý ưu nhã như phu nhân.”
Rượu trái cây??
Cố Vân Đông suýt nữa ngụm cháo trong miệng sặc, tên tiểu nhị thật đúng là dối chớp mắt.
Cao quý ưu nhã? Là nàng ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiểu nhị thấy nàng gì, càng sức mời chào: “Phu nhân đừng xem thường loại rượu trái cây , Cố Ký chứ? Chính là nơi đầu tiên đường trắng , rượu trái cây là do Cố Ký sản xuất. Hiện giờ cả Vĩnh Ninh phủ , cũng chỉ Cẩm Tú tửu lầu chúng bán. Rượu vận chuyển từ Lạc Châu phủ qua trăm cay ngàn đắng mới tới , ngay cả kinh thành lượng cũng nhiều, nhưng cung đủ cầu , học sinh Quốc Tử Giám đều tranh mua.”
“Tửu lầu chúng lượng cũng nhiều, nếu chủ nhân chúng quen chủ nhân Cố Ký, chúng chắc giành . Người khác cũng giới thiệu, loại rượu chỉ hợp với phu nhân thôi. thấy phu nhân quen mặt, mới nhịn giới thiệu cho phu nhân nếm thử. Nếu phu nhân thấy ngon, ở nơi khác thấy Cố Ký, thể mua vài bình về từ từ thưởng thức.”
Tiểu nhị xong, liền thấy Thiệu Văn mấy đang tủm tỉm.
Hắn ngẩn , khó hiểu về phía Cố Vân Đông.
Người đẩy chén bàn qua, bảo rót cho một ly thử xem.
Tiểu nhị mắt sáng lên, vội rót nửa ly: “Phu nhân thử ạ.”
Cố Vân Đông uống một ngụm, ừm, quả nhiên là hàng nhà sản xuất. Nàng cũng quả thực tặng một lô cho Liễu gia, dù tửu lầu cũng ít khách hàng, một thư sinh thích đến đây giao du bạn bè, uống rượu trái cây tự nhiên hơn uống rượu mạnh.
Có điều sản lượng rượu trái cây của xưởng nhà họ nhiều lắm, cung cấp cho Cố Ký và Tân Mính Các đủ, nên lượng đưa cho Liễu gia càng ít.