Cố lão gia sững , lão cũng cảm thấy Cố Phát Nhi quá nóng nảy.
thấy Biển Nguyên Trí hề ý định dừng tay, lòng lão rối như tơ vò. Khóe mắt liếc thấy con Lê thị trong nhà chính, lão vội : “Ta đ.á.n.h trả, ngăn là , cần gì thế? Nguyên Trí cứ đ.á.n.h như , lỡ doạ bọn trẻ thì ?”
Bọn trẻ??
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông Cố Như Ý đang co rúm , ôm chặt lấy , nàng mím môi, khẽ gọi: “Nguyên Trí.”
Biển Nguyên Trí đ.á.n.h để ý đến Cố lão gia, nên đương nhiên cũng thấy lời lão .
Cậu lập tức dừng tay, dậy khỏi Cố Phát Nhi.
Cố Phát Nhi hận đến nghiến răng, nhưng phe đối phương đông , bên cạnh chỉ một lão già Cố lão gia nửa chân bước quan tài, căn bản là đối thủ của họ.
cả, món nợ nhất định sẽ tính sổ với Biển Nguyên Trí.
Thằng nhãi con mấy năm gặp tưởng thể hoá thành sói con ư? Cứ chờ đấy, nhất định sẽ cho chúng tay.
Cố Phát Nhi còn đang thầm nghĩ chờ thời cơ, thì Cố Vân Đông cho cơ hội. Nàng đầu, lệnh thẳng cho Thiệu Văn và Thiệu Võ: “Ném cả hai họ ngoài cho .”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Thiệu Văn và Thiệu Võ hăm hở xắn tay áo, họ tay từ lâu .
Nghe lệnh, cả hai lời nào, lập tức tóm lấy hai lôi cửa.
Cả Cố lão gia và Cố Phát Nhi đều c.h.ế.t sững, dám tin mà hét lên: “Cố Vân Đông, ngươi, ngươi dám? Đây nhà của ngươi, ngươi tự tiện xông thì thôi, còn đuổi chúng , ngươi dựa cái gì? Ngươi là cái thá gì?”
Cố lão gia cũng chẳng buồn giữ hình tượng nữa, gào lên: “Cố Vân Đông, là ông nội của ngươi, ngươi thế là đại nghịch bất đạo, là bất hiếu! Ngươi, ngươi bảo chúng thả !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3341-quang-co-ra-khoi-cua.html.]
Cố Vân Đông ngoáy tai, với Thiệu Văn: “Họ mà còn dám la lối, cứ đ.á.n.h cho , đ.á.n.h đến khi nào chịu phục thì thôi.”
Cố lão gia điều, lập tức im bặt.
Cố Phát Nhi vẫn sống c.h.ế.t: “Cố Vân Đông, ngươi đừng tưởng gả nhà giàu là gì thì . Đây là Vĩnh Ninh phủ, ngươi dám đ.á.n.h chúng , thể đến quan phủ kiện ngươi.”
“Ngươi cứ kiện , cũng đang tìm ở nha môn đến phân xử, xem chuyện các ngươi nhân lúc chủ nhà vắng mà định trộm đồ thì nên xử thế nào.”
Cố Phát Nhi cứng họng, định la hét tiếp thì ăn một đ.ấ.m bụng.
Đến khi hồn , và Cố lão gia Thiệu Văn và Thiệu Võ ném khỏi cổng.
Cánh cửa sân “rầm” một tiếng, đóng sập ngay mặt hai .
Cố Phát Nhi ôm bụng dựa góc tường, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Vân Đông, tao nhất định sẽ tha cho mày , con tiện nhân, dám đuổi tao ngoài…”
Cố lão gia vẫn còn ngơ ngác, lão thể ngờ rằng chính cháu gái đuổi khỏi nhà của con trai.
Lão tiến lên đập cửa: “Cố Vân Đông, đây là nhà của , ngươi dựa mà đuổi ngoài? Mở cửa , cho , nếu sẽ đến nha môn kiện ngươi tội đại bất hiếu.”
Bên trong một tiếng động.
Cố Vân Đông để tâm đến tiếng c.h.ử.i bới ngoài cửa. Sau khi ném ngoài, nàng xoay về phía con Lê thị.
Lê thị chút căng thẳng. Khi mới gặp, Cố Vân Đông rạng rỡ, giọng nhẹ nhàng. Vậy mà trong chớp mắt, nàng sai ném cả Cố Phát Nhi và Cố lão gia ngoài.
Cố Phát Nhi thì thôi, nhưng Cố lão gia lớn tuổi như , nàng cũng chẳng hề nương tay.