Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Những lưu dân  như cát  bão cuốn , tản mát khắp nơi.
Trong huyện thành,  đường phố,  đông hơn hẳn. Quan phủ sợ những   gây rối,  phái nhiều đội tuần tra, ngày đêm tuần tra canh gác.
Vào huyện thành, Tần Niệm đến tiệm may , mua cho Tô Bích hai bộ quần áo và hai đôi giày.
Nghĩ đến việc trời sắp nóng, nàng  mua thêm hai bộ quần áo cho Lý bà tử.
Giày thì  cần mua, nàng  tự  sẵn từ lâu.
Từ tiệm may , Tần Niệm mua một ít thịt, trứng, còn mua  nhiều rau xanh,   ai thì nàng cất hết   gian.
Tất cả những thứ liên quan đến đồ ăn, giá cả tăng đến mức  thể tưởng tượng nổi.
Mấy tháng ,  khi nàng giúp Lâm Thiên Thành chữa thương, Tô Bích  đưa cho nàng mấy tờ ngân phiếu, tổng cộng hơn hai ngàn lượng bạc.
Tần Niệm rút  một tờ, đến tiệm bạc đổi lấy một ít bạc lẻ. Sau    sẽ thế nào,  bạc bên  thì vạn sự  lo.
Tần Niệm  mua  nhiều đồ,   nàng đeo giỏ trở về. Khi sắp  làng, nàng đặt một miếng thịt heo lớn  mua sẵn  trong giỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-mang-khong-gian-ta-khong-con-la-ke-yeu-duoi/chuong-127.html.]
Vào nhà họ Cảnh, Tần Niệm lấy miếng thịt heo lớn , đặt lên thớt: “Thím Cảnh, cái  tặng thím, thím gói sủi cảo ăn .”
Diệp Mai Tử : “Tiểu Niệm, gói sủi cảo  dùng nhiều thịt thế? Thím cắt xuống một miếng, còn  con mang về . Tô Bích đang ở chỗ con,   vết thương.”
Tần Niệm  : “Thím Cảnh, thím bảo con đừng khách sáo với thím,  thím  khách sáo với con ?”
Nàng đột nhiên thở dài: “Con hy vọng, chúng  vẫn  thể như , bất cứ lúc nào cũng như  một nhà.”
Mắt Diệp Mai Tử ướt lệ, giọng  cũng  chút nghẹn ngào:
“Tiểu Niệm, thím Cảnh  ghi nhớ ,   bất cứ lúc nào cũng  khách sáo với con nữa. Chúng  vẫn như lúc  cùng  việc, chúng  mãi mãi là  một nhà.”
Diêu Hoa cũng khá cảm khái: “Cô gái  như , Cảnh Chấn Lan đồ súc sinh đó.”
“Đại tẩu, tẩu dám mắng ?”
Cảnh Chấn Lan  nhà,  vặn  thấy lời Diêu Hoa.
Diêu Hoa    để tâm đến Cảnh Chấn Lan: “Ta mắng ngươi đó, ngươi từ  đến nay   lời ,   chuyện , ngươi chính là đồ súc sinh.”