“Câm miệng, ngươi cái đồ vô dụng nhút nhát .”
Giang Nam mắng chửi tên sát thủ: “Kẻ tham sống sợ chết, chức trách của ngươi là  tuân lệnh, khi  chiêu mộ ngươi về bên ,    yêu cầu như  ?”
“Tham sống sợ chết?”
Tên sát thủ như  nhận  Giang Nam,   hỏi:
“Chẳng lẽ Tiên sinh  tham sống sợ c.h.ế.t ? Người nếu thật sự thong dong như , vì   để   g.i.ế.c  mà bản    ?
Khi  chiêu mộ , là  như .   mặt sinh tử,  chọn sống  gì sai ?”
Giang Nam nổi trận lôi đình: “Ta  thể  vững gót chân trong Tuyên Vương phủ, dựa  trí kế vô song.
Còn ngươi  thể ở  bên , dựa  võ công, võ công g.i.ế.c . Ngươi đem những thứ  giống  đặt cùng một chỗ để so sánh, ngươi ngu ngốc đến mức nào chứ.
Vừa ngu  hèn.”
Sát thủ hừ lạnh một tiếng: “Tiên sinh là nhân vật thần tiên,  màng sinh tử, nửa phần  hèn nhát.
Thuộc hạ thì  , thuộc hạ   cha nương,   vợ con, thuộc hạ  sống, để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha,  tròn trách nhiệm nuôi dạy của  cha.
Trước mặt sinh tử,  thể từ bỏ tất cả.”
Câu    thốt , cơn giận của Huyền Vương bùng lên như núi lửa phun trào: “Ngươi   cha nương, Tần Niệm thì   ?
Bà ngoại nàng một  nuôi dưỡng nàng khôn lớn, tốn bao nhiêu sức lực ngươi   ?
Ngươi trân trọng sinh mệnh, Tần Niệm liền đáng  ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t ?
Mạng ngươi là mạng, mạng nàng thì   là mạng?”
Cơn giận của Mạc Huyền   thể kiểm soát  nữa, lời  dứt, chân  lướt  như điện, lập tức tới  mặt sát thủ, một chưởng vỗ xuống.
Tên sát thủ  kịp hừ một tiếng, liền   đất, tắt thở c.h.ế.t ngay.
Tô Bích thậm chí còn  chớp mắt, dường như  luôn bình tĩnh như ,  dường như   quá quen với việc g.i.ế.c .
Mọi chuyện quá đột ngột, Tần Niệm  ngờ Mạc Huyền   võ công, càng  ngờ  sẽ đột ngột  tay g.i.ế.c , nàng  dọa giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-mang-khong-gian-ta-khong-con-la-ke-yeu-duoi/chuong-79-vuong-gia-gian-du-nhu-sam-set.html.]
Cơn giận của Huyền Vương hiển nhiên  tan,   Giang Nam: “Bản vương  căn dặn ngươi thế nào?
Bản vương   , bây giờ ngươi   thể tự   chủ .
Nể tình ngươi  theo bản vương một chuyến,  , ngươi  gì  trăn trối ?”
Giang Nam kinh hãi, đại kinh, “Huyền Vương,   như  là thủ đoạn hiệu quả nhất để lật đổ Trương Quốc Hào.
Lật đổ , tương đương với chặt đứt một cánh tay của Đại Hoàng tử,    vì , là vì .
Người lật đổ Đại Hoàng tử Đinh Vương, tranh giành ngôi vị mới  thêm một phần nắm chắc.”
“Vì bản vương?”
Giang Nam  là mưu sĩ lão luyện, trong lúc sinh tử còn mất bình tĩnh,    những lời nông cạn như , quả thật  phạm đại kỵ.
“Đến giờ phút , ngươi vẫn kiên trì  vì bản vương, bản vương sẽ thành  cho ngươi.”
Lời  dứt,  vỗ một chưởng  đầu Giang Nam.
Giang Nam lập tức tắt thở,  thể mềm nhũn ngã xuống. Sự tàn nhẫn của hoàng tử,  thời khắc    Mạc Huyền, thể hiện rõ ràng đến mức tận cùng.
Tay  vung lên, vài tên thị vệ tiến , kéo hai t.h.i t.h.ể xuống.
Mạc Huyền  Tần Niệm: “Tần cô nương, chuyện  là do bản vương sơ suất, suýt chút nữa  gây  tổn hại chí mạng cho nàng và bà ngoại nàng, là  của bản vương.”
Tần Niệm rũ mắt: “Bọn họ cũng vì chuyện  mà mất mạng, thôi bỏ .”
Nàng  Tô Bích: “Chúng   thôi.”
Một câu “chúng ” kích thích Mạc Huyền, khiến  cảm thấy vô cùng khó chịu, lạnh lùng ném  một câu:
“Tần cô nương  đính ước ,  hãy tự trọng, đừng ‘chúng  chúng ’ gì cả, ngươi là ngươi,  liên quan gì đến Tần cô nương.”
Tô Bích  đầu  : “Huyền Vương,    ,   một câu ‘chúng ’ thì   tự trọng  ?
Ta   Giang Nam,   thủ hạ của ngươi, ngươi dù cao quý là Vương gia, cũng   quyền chỉ tay năm ngón với .”
Huyền Vương chau mày, Mặc Nguyệt nhanh chóng tiến lên,  bên cạnh Mạc Huyền,   là  luyện võ,  thể   võ công của   mặt  thâm bất khả trắc.