Thẩm Trung chạy chạy về trấn một chuyến, đến thôn gần trưa. Thẩm Hiểu Văn và Tiểu Kim, Tiểu Ngân ở nhà chuẩn cơm trưa. Buổi trưa nấu cơm cho hơn hai mươi cơ mà!
Tần thị xổm nhổ cỏ cả buổi sáng nên đau lưng mỏi gối, liền về sớm hơn nghỉ ghế đá trong sân. Thấy Thẩm Trung chở một xe sân, bà hỏi: "Trung nhi, những là ai ?"
Thẩm Trung sợ Tần thị mắng, vốn định chuyện với Thẩm Lão gia t.ử , ngờ về gặp Tần thị, chỉ đành với vẻ cam chịu: "Nương, chẳng lạp xưởng đủ ! Tiểu Văn liền mua mấy tên hạ nhân ."
Tôn Nghĩa Thẩm Trung gọi là "Nương" liền lập tức nháy mắt hiệu cho mấy , đồng thanh hô: "Lão phu nhân mạnh giỏi!"
Chu thị thấy Tần thị mới xoa bóp eo, liền : "Lão phu nhân, thấy eo thoải mái ? Ta xoa bóp thắt lưng, để xoa bóp cho một chút ?"
Tần thị ngờ nha đầu Thẩm Hiểu Văn lo nghĩ lén lút mua hầu ở trấn. giờ đây, tự nàng cũng xem như lão phu nhân của nhà giàu , lập tức bắt chước dáng vẻ của các lão phu nhân nhà giàu mà nàng từng thấy, vẻ ban lệnh: “Vậy ngươi mau phòng xoa bóp kỹ cho ! Những khác phép lười biếng, mau mau việc, nhà nuôi kẻ ăn .”
Mấy lập tức gật đầu . Tần thị thấy vẻ run rẩy sợ hãi của họ, cảm thấy lão phu nhân thật sự quá sướng, thầm nghĩ hôm nào dẫn ngoài chỗ mấy tỷ già mà khoe khoang một phen.
Hạt Dẻ Nhỏ
Thế là Chu thị dìu Tần thị phòng xoa bóp, mấy còn thì cầm thịt lợn mua bếp. Thấy Thẩm Hiểu Văn và những khác đang bận rộn cơm trưa, họ lập tức giành lấy việc đang trong tay các nàng mà . Thẩm Hiểu Văn và Tiểu Ngân quen , còn Tiểu Kim gọi là tiểu thư thì giật kinh hãi. Mấy mời , bèn về phòng nghỉ ngơi. Thẩm Trung thấy Tần thị mắng thì khá bất ngờ, thoát một kiếp liền vui vẻ tìm Thẩm lão gia tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-xuyen-khong-ban-ron-lam-giau/chuong-69.html.]
Trong bếp, Ngô thẩm cầm đũa cả, Tiểu Đào nhóm lửa, Tôn Nghĩa và Tiểu Phúc phụ việc, nhanh xong bữa trưa. Vì đông nên lượng thức ăn cũng nhiều, đều là các món nấu bằng nồi lớn, tuy thể sánh bằng món ăn trong tửu lâu, nhưng hơn nhiều so với nhà nông bình thường.
Lúc Thẩm lão gia t.ử dẫn một nhóm trở về, Tần thị xoa bóp quá thoải mái nên ngủ quên mất, thấy tiếng động bên ngoài mới tỉnh dậy, bèn bảo Chu thị dìu nàng lên chuẩn ngoài dùng cơm.
Thẩm Hiểu Văn bảo hầu kê một tấm ván trong sân. Bàn ở nhà đủ chỗ cho nhiều như , đành tạm bợ mà dùng bữa.
Thẩm lão gia t.ử thấy nhà cửa sắp xếp thỏa, bèn vội mời xuống, bảo Thẩm Hiểu Văn dọn cơm. Chợt phát hiện những dọn thức ăn đều là lạ, tưởng là thuê đến giúp việc nên hỏi thêm.
Dân làng việc cả buổi sáng sớm đói meo, thấy những chậu thịt rau lớn của Thẩm gia thì chảy nước miếng, từ lâu đồ ăn nhà họ Thẩm ngon, ai nấy đều cởi mở mà ăn uống, mừng vì hôm nay tranh việc của nhà họ Thẩm, thế là buổi chiều ai nấy đều càng sức việc hơn.
Ăn cơm xong nghỉ ngơi mà việc ngay. Buổi sáng nhổ hết cỏ nền đất xây nhà , Thẩm lão gia t.ử bèn bảo nhà bàn bạc việc đào móng và chuyển gỗ, đây đều là việc nặng nhọc, phụ nữ thể . Thẩm lão gia t.ử nghĩ là mời thêm vài trong làng.
Ngẩng đầu thấy mấy mời đến vẫn còn ở đây, bèn : “Lão bà tử, mấy đó là ai mời đến ! Sao thấy hình như từng gặp ở trong làng?”
“Những dân làng mời đến , mà là hầu do đứa lang nhi quý báu của ông mua về đấy, giờ ông là lão thái gia !” Tần thị kéo dài giọng điệu, một cách khoa trương.