Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-08-17 22:46:26
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng viện trưởng nghiêm mặt gật đầu: “ , khi , cố ý đợi đến ngay lúc Trịnh Diễn nhập thổ mới lấy chiếc vòng cho ông đeo, còn lấy cớ lời cuối cùng với ông để đẩy xa một chút.
Chuyện đeo vòng tay cho Trịnh Diễn, chỉ với mỗi Dương Tam Lang.”
Tuy nhiên, nghi ngờ đối với Dương Tam Lang sớm loại trừ từ đầu.
“Dù ngài bảo xa, nếu ai đó đúng vị trí, thì vẫn thể thấy đôi chút.”
Vân Sương chăm chú Phùng viện trưởng: “Phùng viện trưởng thể nhớ , khi ngài ở để đeo vòng cho Trịnh Diễn, và lặp bộ động tác khi đó chăng?”
Phùng viện trưởng ngẩn , suy nghĩ một lát, bước đến phía bên mộ Trịnh Diễn, : “Khi đó, quan tài Trịnh Diễn đặt ngang ở đây, đầu quan tài về phía cây mơ , nên nhớ rõ.
Ta để xa , từ túi áo bên lấy vòng . Khi , còn cố ý dùng tay áo trái che chắn một chút…”
Ánh mắt Vân Sương lập tức lóe sáng: “Khoan! Phùng viện trưởng, xin hãy giữ nguyên tư thế !”
Nàng liền yêu cầu Dương Nguyên Nhất và mấy khác đặt quan tài Trịnh Diễn đúng vị trí như lời Phùng viện trưởng kể, tái hiện tình cảnh lúc .
Sau khi sắp xếp xong, Vân Sương bắt đầu thử di chuyển quanh khu vực, cuối cùng yên ở vị trí chếch bên phía của Phùng viện trưởng. Từ đây, thể lờ mờ thấy vật gì đó trong tay ông qua kẽ hở giữa hai tay áo!
Rồi nàng hỏi thêm cách khi , và theo lời Phùng viện trưởng, lui hai mươi bước.
chỉ cần đúng vị trí, mắt vấn đề, thì thứ trong tay Phùng viện trưởng chắc chắn vẫn sẽ lọt tầm mắt.
Vân Sương dõng dạc: “Từ góc độ , vẫn thể thấy vật trong tay Phùng viện trưởng một cách mơ hồ.
Nếu đó về sự tồn tại của chiếc vòng, thì dù chỉ thấy một phần, cũng sẽ lập tức nhận đó là gì!
Phùng viện trưởng, ngài còn nhớ ai ở vị trí lúc đó ?”
Phùng viện trưởng như sực nhớ điều gì, tròn mắt, miệng cũng há như .
Hôm đó, ông cẩn thận, khi đeo vòng còn liếc xung quanh một lượt.
Người đến tiễn Trịnh Diễn nhiều, rải rác, ông nhớ rõ – tại vị trí chỉ một .
Kỳ thực, ông mơ hồ cảm thấy thể thấy chiếc vòng, nhưng vì là “ đó” – mà ông vô cùng tin tưởng – nên để tâm.
Chỉ là… thể nào, hung thủ là đó !
Đôi môi ông khẽ run, còn kịp thốt cái tên nghẹn nơi cổ họng, thì Vân Sương lạnh giọng, từng chữ rõ ràng: “Người đó là Miêu nương – bếp trong hậu viện, đúng ?”
Phùng viện trưởng giật b.ắ.n , kinh ngạc thốt lên: “Ngươi… ngươi !”
Tưởng Binh, đầu tận mắt chứng kiến Vân nương tử phá án: “…”
, nàng !
Cái đầu của Vân nương tử … đúng là thần kỳ quá thể! Tựa như chỉ cần một cái chớp mắt, nàng thấu thứ!
Vân Sương lúc sang Tiểu Bàn, hỏi: “Nhiếp lang quân, hôm qua khi ngươi hỏi chuyện Miêu nương và những khác, rằng chúng nghi ngờ hung thủ là một trong bảy đang việc tại dưỡng tế viện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-101.html.]
Tiểu Bàn ngẩn , lập tức lắc đầu: “Không .”
TBC
“Vậy mà Miêu nương khi gặp chúng , mấy năm gần đây chuyện mâu thuẫn lớn nhất trong dưỡng tế viện là việc của A Phúc tử.”
Vân Sương lạnh lùng nhếch môi: “ lời đó rõ ràng hợp lý! Nếu chỉ xét trong phạm vi bảy việc ở viện, thì đúng là những năm qua chỉ A Phúc từng mâu thuẫn nghiêm trọng.
Thế nhưng —”
nếu mở rộng phạm vi cả dưỡng tế viện, thì mâu thuẫn xảy nhiều kể xiết.
Theo những gì chúng , Lưu bà tử từng vì đòi nợ cờ b.ạ.c mà cãi với ít , thậm chí còn ầm ĩ đến mức nửa đêm khiến trong viện đều đánh thức — chẳng lẽ chuyện đó đủ lớn?
Ấy thế mà Miêu nương hề nhắc đến, chỉ cố ý nổi bật chuyện của A Phúc, như thể đang cố tình dẫn dắt chúng nghi ngờ A Phúc là hung thủ!”
Chuyện , Phùng viện trưởng và Dương Tam Lang là tiếng nhất.
Phùng viện trưởng kìm thở sâu một , : “ , bọn … những việc trong viện thì cố gắng tránh xung đột lớn, nhưng bản bọn họ, thì cứ ba ngày một chuyện nhỏ, bảy ngày một trận lớn.”
Tiểu Bàn bỗng vỗ mạnh trán, như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta mà, hôm qua cứ thấy quên gì đó! ! Ta hề với Miêu nương là nghi ngờ những việc trong viện! Vậy bà thể chính xác lựa một A Phúc, từ trong hơn một trăm ba mươi trong viện, để kể chuyện mâu thuẫn?”
Vân Sương lạnh nhạt : “Vì Miêu nương , đổ tội cho A Phúc là cách dễ dàng nhất.
Đêm đó, khi bà đẩy Văn Thái Phong xuống sông, đầu tiên chạy đến hiện trường là A Phúc, chắc chắn Miêu nương đang trốn trong bóng tối chứng kiến tất cả.
Vậy nên, bà một khi chúng điều tra việc A Phúc là đầu tiên đến hiện trường, chúng sẽ nghi ngờ — bà chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Huống hồ, A Phúc quả thực động cơ g.i.ế.c .”
ngờ, mưu trí tự hại lấy .
Giống như việc bà lén đến đào trộm t.h.i t.h.ể Trịnh Diễn đêm qua.
“Hơn nữa, Miêu nương là lâu năm trong viện, Phùng viện trưởng từng bà hòa thuận với như nhà. Trong quá trình tiếp xúc , bà hẳn phát hiện Văn Thái Phong, Lưu bà tử thực giấu chút tiền tài.”
Phùng viện trưởng vẫn còn ngơ ngẩn, lắc đầu bàng hoàng: “Sao là bà , thể là bà … Ta năm nay, bệnh tình đứa con út của bà trở nặng, khiến bà tiều tụy, nhưng ngờ bà chuyện thế …”
Dương Nguyên Nhất trầm giọng lệnh: “Tất cả lệnh! Lập tức dưỡng tế viện, bắt Miêu nương về huyện nha tra xét!”
Nếu quả thật bà lấy vòng tay và tiền của mấy , chỉ cần lục soát là sẽ bằng chứng.
Đây cũng chính là lý do vì hung thủ tìm cách khiến bọn họ nhận : g.i.ế.c là vì tiền.
Dương Nguyên Nhất để hai khôi phục mộ phần của Trịnh Diễn và Văn Thái Phong, lập tức dẫn đội dưỡng tế viện.
Xe ngựa dừng ở ngoài rừng, bộ mới thể lên xe.
Dù Vân Sương mấy ngày qua cố gắng rèn luyện thể lực, nhưng thể vốn yếu, khu rừng sâu nơi mộ phần, đoạn đường tiêu hao ít thể lực.
Giờ khi bước nhanh , nàng theo kịp, nhanh thấy hụt .
Bỗng, nàng vô ý một viên đá nhỏ chân vấp , loạng choạng định vịn cây bên cạnh để giữ thăng bằng, nhưng kịp chạm , một bàn tay nóng rực mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay nàng.