Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-08-17 22:46:42
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sương mím môi khẽ , :
“Cỏ đuôi chó là loại cỏ dại phổ biến nhất, lửa đốt hết, gió xuân mọc lên. Hai đứa nhỏ từ nhỏ đến lớn, cũng giống như cỏ dại ven đường . Tuy vẻ nhỏ bé, nổi bật, nhưng kiên cường nhất.
Ta tin rằng, sẽ một ngày, Trần phu tử sẽ cảm thấy tự hào vì thu nhận hai đứa trẻ học trò.”
Nàng , ngẩng cằm, mặt hiện lên vẻ kiên định chân thành thể giả vờ.
Trần phu tử khẽ sững , chợt nhớ đến thần thái khi Uy Đình rằng hai đứa nhỏ phù hợp với yêu cầu của ông.
Hai … thật giống với những phụ mẫu ông từng gặp – những mang trong lòng sự kiên quyết gì lay chuyển.
Ông đưa mắt liếc Giang Tiếu một cái, mặt lộ vẻ như hiểu rõ tất cả, vuốt râu nhẹ giọng đầy ẩn ý:
“Quả thực, hai đứa nhỏ khiến lão phu bất ngờ ít.”
Nói đoạn, ông sang Giang Tiếu, mỉm :
“Uy Đình, hiếm khi ngươi ghé qua, thời gian cùng lão phu uống chén ?”
Giang Tiếu khẽ lắc đầu:
“Ta còn về vệ sở, chén để khi chính thức đến bái phỏng uống .”
“Vậy cũng , ngươi đừng quên lời . Có hai tiểu oa nhi , lão phu cũng sợ ngươi quên mất lão già .”
Dứt lời, ông ha hả, xoay trở về tư thục.
Vân Y lập tức nhào đến bên chân Giang Tiếu, nắm lấy tay , ngẩng đầu, gương mặt rạng rỡ vui mừng:
“Tổng binh thúc thúc, thấy ? Con và A vượt qua khảo nghiệm ! Con với A lợi hại !”
Giang Tiếu mỉm nhàn nhạt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:
“Rất lợi hại.”
Hai đứa nhỏ thuận lợi nhập học, trong lòng Vân Sương cũng nhẹ nhõm và vui mừng khó tả, nàng mỉm Giang Tiếu, :
“Giang tổng binh dùng cơm ? Nếu chê, đến nhà ăn bữa cơm trưa nhé?”
Giang Tiếu ngẩng đầu nàng, khẽ gật đầu:
“Được.”
Lúc , Vân Sương mới nhận tinh thần phần sa sút, giữa mi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Lúc nãy đối diện Trần phu tử, rõ ràng cố ý che giấu sự mỏi mệt gương mặt, bình thường dễ phát hiện.
Nàng khỏi khẽ nhíu mày:
“Giang tổng binh mệt ?”
Giang Tiếu im lặng một lúc, gật đầu:
TBC
“Có mệt. Hai ngày nay tuần tra biên giới, để kịp tiến độ, gần như ngủ mấy.”
Tối qua đường về vệ sở, còn phát hiện một nhóm binh lính Kim Mông quốc lén lút xuất hiện, đích dẫn binh truy bắt đưa về doanh trại, tra xét cả đêm, sáng nay mới lỡ thời gian .
Nghĩ đến tình hình biên cương, ánh mắt Giang Tiếu chợt trầm xuống.
Gần đây, Kim Mông quốc liên tục hành động nhỏ nhặt, nhưng Giang Tiếu – đối đầu với bọn chúng nhiều năm, thấu dụng ý của chúng?
Những xung đột nhỏ chẳng qua chỉ là thăm dò thực lực, tối đa ba ngày nữa, chắc chắn bọn chúng sẽ hành động lớn.
Vân Sương khẽ ngẩn , trong lòng đột nhiên dâng lên một chút hối hận vì gọi đến.
Nàng bận rộn thế nào. Mỗi gặp mặt gần đây, đều đến vội vã, vội vã.
Nàng dịu giọng :
“Lần nếu chuyện thế , Giang tổng binh chỉ cần sai đến với một tiếng là , cần ép gấp gáp tới như . Nếu Giang tổng binh vì thế mà tổn hao thể, thật chẳng dám nhận tội .
Chút nữa về tới nhà, sẽ bảo Thập Ngũ chuẩn một gian phòng, Giang tổng binh cứ nghỉ ngơi một lát.”
Giang Tiếu chăm chú nàng.
Dường như đây là đầu tiên nàng với bằng giọng điệu ôn nhu như , mang bất kỳ sự khách sáo giả tạo nào.
Hắn khẽ gật đầu: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-116.html.]
Hai đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, Giang Tiếu mệt mỏi nên quấn quýt nữa.
Trên đường trở về, Vân Y ngoan ngoãn nắm tay Giang Tiếu, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lo lắng :
“Tổng binh thúc thúc, chứ?”
Bên cạnh nàng, Vân Doãn cũng đôi lúc ngẩng lên , đôi mày nhỏ nhíu , khuôn mặt non nớt đầy lo âu giấu nổi.
Tình cảm của trẻ con luôn trực tiếp và mãnh liệt.
Tâm Giang Tiếu bỗng như lấp đầy bởi một cảm xúc ấm áp nặng trĩu, cảm giác như trong suốt bao năm qua, từng khoảnh khắc nào trong lòng viên mãn đến thế.
Hắn khẽ nhếch môi, :
“Ta , các con cần lo.”
Trở tiểu viện của Vân Sương, nàng bảo hai đứa nhỏ chơi cùng Bát Nguyệt, còn thì đích đưa Giang Tiếu đến phòng khách của nhà, mỉm :
“Gian phòng tuy ở, nhưng Thập Ngũ và mấy khác vẫn dọn dẹp thường xuyên. Vừa sai Thập Ngũ về , chăn đệm mới .”
Trên bàn còn đặt một ấm nước lê chưng đường phèn mà hôm qua nàng bảo Thập Ngũ nấu sẵn — tiết trời mà uống, thì nhuận phổi điều tỳ là hợp nhất.
Bên cạnh còn một đĩa nhỏ bánh quế hoa và bánh hạt óc chó, Vân Sương :
“Giang tổng binh thể ăn lót chút . Một lát nữa sẽ bếp chuẩn cơm trưa, nhưng Bát Nguyệt và Phương Chính đều đang ở ngoài, nếu Giang tổng binh gì cần, cứ tìm họ là .”
Căn phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng. Trong khí lơ lửng một mùi hương oải hương thoang thoảng khiến thư thái dễ chịu.
Giống hệt hương thơm nữ tử mặt.
Từng chi tiết trong căn phòng , khác biệt với doanh trướng quân doanh rộng lớn khô khan mà Giang Tiếu quen thuộc bấy lâu nay.
Ánh mắt Giang Tiếu thoáng dịu , nhẹ giọng đáp:
“Được.”
Vân Sương còn về vệ sở, liền nhiều lời thêm, khẽ khàng lui ngoài, còn cẩn thận đóng cửa .
Giang Tiếu cánh cửa khép kín một lúc lâu, đó mới chậm rãi bước đến chiếc bàn tròn trải khăn lụa xanh nhạt hoa văn trăm hoa, rót một chén nước lê chưng đường phèn.
Vị chua ngọt thanh mát miệng khiến thể , vốn mệt mỏi vì mấy ngày đường liên tục, cảm thấy khoan khoái như gột rửa.
Thư giãn một chút, cảm giác mệt mỏi như ác quỷ nhốt lâu ngày lập tức tràn , nhào đến khiến trĩu nặng.
Hắn đặt chén nước xuống, thẳng đến giường trải chăn màu cam nhạt, cởi giày lính, ôm lấy thanh đao bên cạnh, liền xuống nghỉ ngơi.
…
Lúc , tại hậu viện, Vân Sương đang suy nghĩ, quyết định bữa trưa hôm nay sẽ nấu món gà nấu nấm, cá kho cải chua, và bắp cải nấu miến.
Thư nương lập tức bước tới, vội :
“Sương nương, để cơm trưa là …”
Từ ngày Thư nương đến, việc bếp núc đều do nàng lo liệu. Vân Sương nàng thấy bản đang ăn nhờ ở đậu nên ngại ngần, khi quầy hàng của họ chính thức khai trương thì cũng để nàng tự nhiên.
, nàng mỉm :
“Hôm nay khách đến — đặc biệt đến để cùng hai đứa nhỏ tham gia khảo nghiệm, nhất định tự tay nấu một bữa cơm đãi .”
Thư nương khựng , ánh mắt Vân Sương chút phức tạp, dè dặt hỏi:
“Sương nương, đàn ông đó… là quan quân của vệ sở ? Một nam nhân như , chỉ một tới nhà cô, … gì chăng…”
Nói đến đây, nàng thoáng hoảng loạn:
“Ta… ý can thiệp chuyện riêng của cô , chỉ là… chỉ là lo lắng cô sẽ nam nhân lừa gạt thôi…”
Thư nương từng gặp Giang Tiếu, chỉ là khi nãy bước viện, nàng lén qua một chút từ phía .
Dù nàng hiểu nhiều, cũng nam nhân đó khí thế phi phàm, tuyệt hạng dễ dây .
Mà Vân Sương — một quả phụ trẻ như — vốn khiến ngoài chú ý. Song những nam nhân thật lòng cưới nàng vợ, hiếm đến đáng buồn.
Ngay cả bà mẫu chồng nàng cũng từng than thở ít rằng:
“Sương nương là một nữ nhân hiếm thấy, đáng tiếc …”
Thư nương thật lòng lo lắng, Vân Sương sẽ chịu thiệt thòi bởi những nam nhân chẳng gì.