Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-08-18 21:24:41
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đại ca, … chẳng là mộng tưởng giữa ban ngày ? Dù ở trong quân, cũng mà vệ sở, lột một lớp da thì cũng đừng hòng ngoài…”
Hứa Trường Hoằng với vẻ cay đắng: “Đám bổ khoái đưa vệ sở, nhất định là viện cớ nghi ngờ cấu kết địch phản quốc.
Trừ khi bọn họ đến huyện nha nữa, rằng buổi sáng nhầm lẫn, mấy đó chỉ là bọn tiểu tặc bình thường, thuộc quyền quản lý của huyện nha, thì còn khả năng đưa họ ngoài…”
lúc , Cao chưởng quầy phát hiện mấy con Vân Sương theo kịp, vội dừng bước, đầu cẩn trọng hỏi: “Vị nương tử , dừng ? Có gì bất tiện chăng?”
Vân Sương khẽ nhếch khóe môi, giọng lạnh lùng: “Không gì, thôi.”
Nói đoạn, nàng buồn để ý đến hai kẻ trong phòng nữa, tiếp tục bước theo Cao chưởng quầy.
Tự tự chịu, ai cũng cứu nổi họ.
Chỉ là, rõ với tình huống như của Hứa Trường Mậu, vệ sở sẽ phạt thế nào? Nếu chỉ là chút đòn roi lấy lệ, để dễ dàng thoát , tiếp tục tác oai tác quái thì quả là tai họa lớn.
TBC
Tên đó là loại lòng hẹp hòi, đánh trúng chỗ đau thì sẽ chẳng bao giờ chịu dừng tay.
Chẳng mấy chốc, Cao chưởng quầy dẫn họ đến căn phòng ở cuối cùng tầng ba, khẽ gõ cửa, cẩn trọng : “Giang lang quân, vị nương tử và hai đứa nhỏ mà ngài đến .”
Tiếng Giang Tiếu từ trong vọng : “Mời họ .”
“Vâng!”
Cao chưởng quầy vội đẩy cửa , tránh sang một bên, còn kịp lời “mời ”, thì Vân Y kìm mà lao trong, phấn khích kêu lên: “Giang thúc thúc!”
Đây là cách xưng hô Vân Sương dạy con gái — ở bên ngoài gọi là “Tổng binh thúc thúc”, mà chỉ nên gọi “Giang thúc thúc”.
Cảnh tượng tiếp theo suýt chút nữa Cao chưởng quầy trợn tròn mắt.
Chỉ thấy đàn ông vốn luôn lạnh mặt nghiêm trang, khi thấy tiểu nữ hài chạy nhào tới, khóe miệng khẽ cong lên, dang tay đón lấy, nhẹ nhàng bế nàng lên đặt chiếc ghế bên cạnh, khẽ xoa đầu nàng hỏi: “Y Nhi mấy hôm nay ngoan ?”
Vân Y liền chút thẹn thùng: “Con ngoan lắm! nhớ Giang thúc thúc thôi! Lần vội quá, con với A còn mấy câu. Giang thúc thúc cũng sẽ ngay ?”
Thấy tiểu nữ hài bĩu môi như chút vui, Giang Tiếu dịu giọng : “Mấy hôm nay rảnh, thể ở bên các con lâu hơn một chút.”
Vân Y lập tức đôi mắt sáng rỡ, giơ tay lên “oa” một tiếng vui sướng đầy giữ kẽ.
Vân Sương dắt tay Vân Doãn bước , thấy Cao chưởng quầy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh khép cửa , nhưng đầu nàng vẫn khỏi nghĩ — bây giờ đưa hai đứa trẻ cùng Giang Tiếu xuất hiện nơi công cộng… lẽ vẫn sớm?
Thế nhưng, khi thấy Vân Doãn liền tự động cạnh Giang Tiếu, mặt giấu nổi niềm vui, thì Vân Sương cũng khẽ cong môi nở nụ .
Phòng rộng, bài trí thanh nhã tinh tế. Chính giữa là một chiếc bàn tròn kiểu “ngũ tử đăng khoa”, xung quanh tám chiếc ghế, góc phòng còn hai tiểu đồng tuấn tú, im gây chú ý.
Vân Sương suy nghĩ một chút, cạnh Vân Doãn. Hai tiểu đồng lập tức bước tới, dâng cho ba con.
Một mỉm giới thiệu: “Đây là thanh mà đông gia chúng tiểu nhân cử đặc biệt phương Nam mua về, tác dụng nhuận họng sinh tân, hóa đàm giáng khí.
Còn nước cho tiểu nương tử và tiểu lang quân là Bách hợp Thu lê thủy do Hồng Phúc Lâu đặc chế, thích hợp để uống mùa thu.”
Nói xong, họ lui về vị trí cũ, yên lặng lẽ, nếu chú ý thì sẽ chẳng ai nhận sự hiện diện của họ.
Vân Sương khỏi liếc Giang Tiếu.
Xem lời sai, rõ ràng là khách quen nơi .
Cảm nhận ánh mắt của nàng, Giang Tiếu ngẩng đầu, thấp giọng: “Vì lo họ mang món ăn lên chậm, tự chọn vài món. Phần lớn là đặc sản nơi , nàng xem thêm gì ?”
Vừa , lấy một cuộn trúc giản đặt bên cạnh, đưa cho Vân Sương.
Đây chính là thực đơn của Hồng Phúc Lâu. Vân Sương khách khí nhận lấy, chọn thêm mấy món mà Vân Y, Vân Doãn ăn nhưng ăn.
Thấy hai đứa nhỏ mắt sáng rỡ theo từng món nàng gọi, Giang Tiếu liền hiểu ngay tâm ý. Khi Vân Sương chuẩn đặt trúc giản xuống, dịu giọng hỏi: “Sương nương chọn vài món thích ?”
Vân Sương sững , ngẩng mắt Giang Tiếu, chỉ thấy đang chăm chú , : “Hôm nay là mời, Sương nương ăn gì thì cứ gọi, cần khách sáo với .”
Nàng khỏi cảm thấy bất ngờ.
Nam nhân quả thật nhận — những món nàng chọn, là món hai đứa trẻ thích ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-131.html.]
Khóe môi nàng bất giác cong lên một chút, khẽ: “Giang tổng binh thật khí phách, chỉ túi bạc của Giang tổng binh chịu nổi ?”
Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi nàng giúp họ tìm tung tích Ngũ Thành Khí, đòi tiền thưởng, thì đám binh sĩ bên cạnh ai nấy đều tỏ khó xử.
Khi đó, một phần lý do quan tâm đến vụ án của La nương tử chẳng vì mỗi năm nhà họ La đều quyên một khoản quân phí cho vệ sở ?
Giang Tiếu nhướng mày, điềm đạm đáp: “Tuy phú hào giàu sang, nhưng nuôi nàng và bọn nhỏ, vẫn đủ khả năng.”
Thật , nàng cũng cần nuôi.
Vân Sương liếc một cái đầy hàm ý, : “Để . Hôm nay là bữa ăn thưởng cho hai đứa nhỏ, cứ gọi món chúng thích là .”
“Lần ”…
Trong lòng Giang Tiếu khẽ rung động, ánh mắt Vân Sương chậm rãi sâu thêm mấy phần.
Hai chữ thốt từ miệng nàng, khiến cảm thấy thật êm tai, dễ chịu lạ kỳ.
Lúc , Vân Y len lén liếc nương, sang Giang Tiếu, bỗng chồm lên, ghé sát tai thì thầm: “Giang thúc thúc, thích nương của con ?”
Giang Tiếu khẽ giật .
Lời trẻ con thẳng thắn đến mức khiến nhất thời nên đáp thế nào.
Cuối cùng, nữ tử đang bối rối về phía họ, khóe miệng cong lên, nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Vân Y lập tức mừng rỡ, giọng nhỏ xíu líu ríu: “Vậy… Giang thúc thúc sẽ cha thứ hai của con hả? Con sẽ giống tỷ tỷ Ni Ni, hai cha ?
Yên tâm Giang thúc thúc, con thích cha đang lạc của con , đó ngốc lắm, A cũng thấy đó ngốc.
Con với A chỉ thích cha thôi.”
Người cha đang lạc…
Đây là thứ hai Giang Tiếu thấy lời từ miệng Vân Y, về đàn ông đó.
Hắn liếc Vân Sương, đó cúi xuống, khẽ : “Được, thúc thúc hiểu .”
Thấy hai chẳng buồn chia sẻ bí mật bàn với nàng, Vân Sương chỉ thể im lặng: “……”
Còn nhận cha con , bí mật riêng .
Nhận , chẳng càng khó lường ?
Chẳng bao lâu, các món ăn Giang Tiếu gọi bắt đầu dọn lên. Trong đó, món mà hai đứa trẻ yêu thích nhất — đậu hũ cua sốt trứng.
Vân Y lập tức quên bẵng cái gì là cha cha , ăn ngấu nghiến vui vẻ, Vân Doãn cũng kém, chén liền hai bát cơm lớn.
Vân Sương mà nhịn thầm.
Bất chợt, nam nhân gần đó múc thìa đậu hũ cua cuối cùng, bỏ bát của nàng, nàng : “Món ngon, thấy nàng nãy giờ ăn nhiều.”
Vân Sương ngẩn .
Vân Doãn vội sang thúc giục: “Nương, ăn , món ngon lắm.”
Vân Y cũng nhếch miệng, môi còn dính một hạt cơm, : “Nương, thật sự ngon đó!”
Trong lòng Vân Sương khỏi cảm thấy ấm áp, cúi đầu ăn miếng đậu hũ , mỉm : “Quả thật ngon.”
Một bữa cơm, ăn trong ấm cúng và mỹ mãn.
Dùng cơm xong, họ cũng vội rời . Vân Sương và Giang Tiếu nhâm nhi nóng, còn Vân Y và Vân Doãn thì chạy góc phòng, chơi chiếc xe ngựa gỗ nhỏ mà Cao chưởng quầy mang tặng ban nãy.
Vân Sương liếc Giang Tiếu, đang định hỏi về chuyện Hứa Trường Mậu sẽ xử lý thế nào trong vệ sở.
Nào ngờ, kịp mở miệng thì từ tầng chợt vang lên một tiếng thét chói tai, như xé rách màng nhĩ :
“A———”