Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-08-18 21:24:49
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Văn Quân chớp mắt, dường như chẳng hề ngạc nhiên khi Vân Sương dễ dàng nhận phận thật của nàng, nụ mặt càng thêm rạng rỡ: “Không ngờ đến tận bây giờ mới phát hiện một nữ tử thú vị như Vân nương tử, thật là đáng tiếc.”
Vân Sương cũng mỉm : “Kẻ tám lạng, nửa cân.”
Hạ Văn Quân là tính tình thiện, bỗng tiến gần, hỏi: “Nói thật , Vân nương tử thể tiết lộ một chút, vụ án điều tra đến ?
Đám tiểu nhị của đều là , nghĩ hung thủ là họ. Hạ Mao Toàn cái tên khốn gây thù chuốc oán đầy rẫy, từ ngoài lén g.i.ế.c !”
TBC
Vẻ mặt nàng khi mang theo chút chờ mong.
Vân Sương chỉ liếc nàng nhàn nhạt.
Tưởng tượng , chỉ tiếc rằng, hung thủ khả năng cao trong năm thẩm vấn lúc nãy.
Nàng lạnh nhạt : “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, còn nhiều chuyện thể kết luận.
Nhân tiện, cũng điều hỏi Hạ Đông gia—chuyện vị khách ăn xong đau bụng mấy ngày , thật sự là sự cố ngoài ý ?”
Hạ Văn Quân sững , sắc mặt lập tức trầm xuống.
Vân Sương thấy , ánh mắt trở nên thấu suốt: “Vậy là, Hạ Đông gia cũng từng nghi ngờ, khả năng đó là do trong tiệm cố ý gây ?
Ta đoán sai chứ, vụ việc đó chắc chắn nhỏ, nếu chẳng nhiều nhắc tới, và Hạ Mao Toàn cũng chẳng thể dùng nó để liên tục chỉ trích Hồng Phúc Lâu.”
Hạ Văn Quân trầm mặc chốc lát, bỗng thở dài: “, từng mơ hồ cảm thấy, việc đó thể do ai đó trong tiệm .
Chuyện xảy cách đây năm ngày, gặp sự cố là một lang quân thường xuyên đến tiệm dùng bữa, còn phận nhỏ—phụ từng là bách hộ trong quân, hiện nay trưởng cũng là bách hộ, trong huyện Sơn Dương, nhà họ là một trong những gia đình quân nhân danh tiếng.”
Ở Hạ Châu, một vùng biên cương như thế, quan viên và nhà tướng lĩnh nhiều kể xiết.
Chỉ riêng Thiên Hộ (chức quan ngũ phẩm) hơn hai mươi , còn Bách Hộ (lục phẩm) thì tới hơn hai trăm, chủ yếu tập trung ở huyện Sơn Dương.
Tất nhiên, những gia đình thực sự thế lực từ lâu chuyển khỏi huyện Sơn Dương, nếu rời khỏi Hạ Châu thì cũng cố gắng dọn đến nơi xa biên giới hơn.
Còn những đang lên, điều kiện để chuyển nhưng cũng chút địa vị và tiền bạc, phần lớn đều sống tại huyện thành Sơn Dương, khách lui tới Hồng Phúc Lâu, đa là trong nhóm .
Gặp những như , đến cả Đinh huyện lệnh cũng nhũn nhặn vài phần.
Hạ Văn Quân tiếp tục: “Hôm , vị lang quân như thường lệ tới dùng bữa trưa, ăn xong lâu thì gia nô chạy đến, lớn tiếng chất vấn trong món ăn bỏ gì . Hắn lang quân nhà họ khi ăn xong về ngủ trưa, tỉnh dậy thì tiêu chảy liên tục, khiến cả ông bà nhà đó phát hoảng.
Hắn còn , hôm đó lang quân dậy muộn, chỉ ăn một bữa duy nhất là ở Hồng Phúc Lâu, cho nên chắc chắn là ăn thứ gì đó bẩn thỉu ở đây.
May mà lang quân đó tính tình dễ chịu, lập tức chuẩn quà lớn đích đến xin , cũng trách móc gì nhiều, thậm chí còn đùa rằng—bao nhiêu ăn, chỉ đau bụng, chắc là do cơ thể thôi, của quán.”
Nói đến đây, ánh mắt Hạ Văn Quân tối : “ hôm đó, chỉ ăn duy nhất đồ ăn ở tiệm , cũng dám khẳng định rằng món ăn vấn đề gì.
Chỉ tiếc rằng đồ ăn thừa của trộn lẫn các phần dư thừa khác, thể tách kiểm tra. Ta lập tức cho lục soát bộ kho lương và bếp, nhưng phát hiện gì khả nghi.”
Không chứng cứ, nàng tự nhiên thể sự nghi ngờ trong lòng.
Lỡ buộc tội sai, ngược tổn thương lòng .
Vân Sương nàng, bỗng : “Nếu hôm đó thực sự trong tiệm động tay chân với phần ăn của lang quân đó, thì đó thể Hạ Mao Toàn mua chuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-139.html.]
Hạ Đông gia chắc rõ hơn ai hết, rằng vẫn luôn tìm cách lôi kéo các tiểu nhị trong tiệm.”
Hạ Văn Quân cắn chặt răng: “Ta dĩ nhiên là rõ!”
Tên đó, thậm chí đến giả vờ tử tế với nàng cũng thèm!
Vân Sương tiếp tục: “Hôm nay c.h.ế.t lén lút bếp , thể là để gặp mà mua chuộc.
Xét theo tình hình hiện tại, kẻ đó thể trong năm ở bếp , trừ Mai Nương .
Hạ Đông gia nghi ngờ ai ?”
Hạ Văn Quân bật lạnh: “Ta cũng chẳng ngại thật với Vân nương tử. Dù ngày hôm đó lang quân xảy chuyện mà tìm chứng cứ rõ ràng chứng minh trong tiệm trò, nhưng lưng, vẫn âm thầm quan sát bọn họ.
Hạ Mao Toàn thể dùng gì để mua chuộc họ? Ngoài tiền , thì cũng chỉ là cái gọi là tiền đồ tươi sáng.”
“Trong năm , cảnh gia đình khó khăn hơn là Triệu Thành và Ngụy Dương. Một mẫu bệnh tật, một cả nhà già yếu bệnh hoạn, gánh nặng đều đè lên vai . Ta cũng từng giúp đỡ họ vài .
Còn Ngụy sư phụ, Tân sư phụ và Đinh Nhất, tuy giàu nhưng cuộc sống vẫn , đến mức vì tiền mà bán . … họ cả đời kẹt nơi trấn biên giới , mong một tương lai hơn, cũng hiểu điều đó.
Chỉ là, mấy hôm nay quan sát, thấy ai trong họ biểu hiện gì khác thường…”
Vân Sương khẽ cau mày.
Có thể là thời gian quá ngắn, bọn họ kịp để lộ sơ hở.
nghĩ kỹ , chuyện lang quân đau bụng khi ăn món của Hồng Phúc Lâu, kỳ thực nhiều điểm đáng nghi.
Bỗng nhiên—
“Ê! Các ngươi đang gì đó!”
Là giọng đầy lo lắng của Ngụy Dương.
Vân Sương đầu , liền thấy Ngụy Dương đang cửa gian bếp chuyên dùng cho các món xào nấu, vẻ mặt khó coi trong.
Bên trong là Tiểu Bàn và Đông Tử, mỗi đang cầm một con d.a.o bếp trong tay, rõ ràng đang thực hiện việc tìm chứng cứ.
Thấy phản ứng, Tiểu Bàn sững , hỏi: “Sao ?”
“Đó là dụng cụ quen dùng của sư phụ mà…”
Ngụy Dương còn hết, Ngụy sư phụ bước đến bên cạnh , vỗ nhẹ lên vai, : “Họ chỉ việc công thôi, đừng quá kích động.”
Chỉ là khuôn mặt ông cũng nhíu mày, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.
Lại sang Tân sư phụ bên cạnh, tuy tình hình khá hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt gian bếp của , nơi mà Dương Nguyên Nhất và Đại Kim đang tìm kiếm chứng cứ.
Hạ Văn Quân khẽ bất đắc dĩ: “Làm phiền chư vị, hai vị sư phụ của đều yêu quý dụng cụ của , phiền các vị khi lục soát xin cẩn trọng một chút.”
Các bộ khoái , liền nhớ lời khai ban nãy, đồng loạt “ồ” một tiếng.
Bếp lớn, chỉ chốc lát , Dương Nguyên Nhất cùng những khác .
khuôn mặt họ, vẫn là vẻ nghiêm trọng như .