Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-08-19 23:05:29
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Vãn Chiếu và Hạ Thiên Hòa đó hề Vân Sương hai đứa con, đều thoáng sững sờ.

Nàng Vân trông còn khá trẻ trung, là mẫu của hai đứa trẻ.

Vân Sương chỉ mỉm nhẹ, : “ thế, giờ trở về chắc kịp đón bọn trẻ về nhà.”

Nói xong, nàng cáo từ , rời .

Do Hứa lập tức theo bóng lưng nàng với vẻ mặt đầy sốt ruột, nếu còn trông chừng vị Lâm nương tử , nhất định sẽ đuổi theo để đích đưa nàng về.

Hạ Thiên Hòa thu hết vẻ mặt của trong mắt, ánh mắt khẽ d.a.o động. Nàng đột nhiên liếc mắt hiệu cho Trương mụ mụ luôn theo sát bên .

TBC

Trương mụ mụ lập tức bước tới, Hạ Thiên Hòa ghé tai nàng thì thầm vài câu, Trương mụ mụ lập tức hiểu ý, gật đầu.

Sau đó, bà bước đến bên cạnh Trình Phương và Hà Văn Tân, hạ giọng : “Trình nương tử, Hà lang quân, mời hai vị chỗ khác chuyện đôi chút.”

Trương mụ mụ vốn là nhũ mẫu của Hạ Thiên Hòa, từ nhỏ nàng hết mực tin tưởng bà, trong phủ Hạ gia địa vị của bà cũng cao, gần như là trưởng bối của Hạ Thiên Hòa.

Trình Phương và Hà Văn Tân dĩ nhiên dám đắc tội với bà, tuy chút nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng bà đến góc khuất bên cạnh.

Vừa yên, Trương mụ mụ liền nhàn nhạt : “Trình nương tử, Hà lang quân, mong hai vị đừng trách lão mạo . cái màn hai vị diễn ngoài cửa Khách Duyệt Lai, thật sự quá mức khó coi, chẳng khác gì mấy mụ đàn bà nhà quê ngoài chợ!”

Trình Phương và Hà Văn Tân trong lòng khỏi rúng động, bởi họ thái độ của Trương mụ mụ, chính là cho thái độ của Hạ Thiên Hòa.

Trình Phương vội : “Trương mụ mụ, là do nhất thời xúc động, nhưng đấy thôi, cái ả Vân Sương …”

“Bất kể nàng là ai, chỉ là một nữ tử dân dã lên nổi mặt bàn, vốn dĩ cách biệt một trời một vực với Trình nương tử và Hà lang quân các vị, Trình nương tử cứ chăm chăm để tâm tới nàng , chẳng là tự hạ thấp phận của ?”

Trương mụ mụ sắc mặt trầm , tiếp: “Huống hồ, chẳng lẽ Trình nương tử và Hà lang quân quên mất, mục đích mà lang chủ của chúng phái các vị cùng nương tử tới huyện Sơn Dương là gì?”

Trình Phương Trương mụ mụ răn dạy thẳng thừng như thế, chút cam lòng mà mím môi, nhưng cũng chẳng dám cãi .

Hà Văn Tân vội bước hoà giải: “Chuyện mà Hạ tri phủ giao phó, chúng dám quên. Hạ tri phủ cho chúng đến , thứ nhất là để Hạ nương tử dịp đến thăm nhà họ Lâm ở huyện Sơn Dương, chúc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của Lâm lang chủ, thứ hai là để tại hạ thêm thời gian giao lưu học hỏi với tướng sĩ ở Hạ châu vệ sở.”

Mẫu của Hạ Thiên Hòa xuất từ họ Lâm ở Đại Tề, tổ tộc chính của Lâm gia đặt ở Túc châu, nhưng tại huyện Sơn Dương cũng một chi nhánh của họ.

Lần Hạ Thiên Hòa đến sớm, danh nghĩa chính là để dự yến mừng sinh nhật gia chủ Lâm gia.

Sau khi đến Sơn Dương, họ trong phủ của Lâm gia.

“Trình nương tử và Hà lang quân còn nhớ là .”

Trương mụ mụ giọng lãnh đạm, : “Lâm gia nơi đây tuy rằng xa cách với ngoại tổ của nương tử chúng , nhưng dù gì gia chủ Lâm gia cũng là tam cữu gia của nương tử. Nếu các vị gây chuyện ở đây, đừng là lang chủ sắp đến, ngay cả thể diện của Lâm gia cũng tổn hại!

Huống chi, vị Thiên Hộ họ Do cứ một mực che chở cho Vân nương tử, các ?”

Nghe đến đây, Trình Phương liền nhịn , trong lòng đầy uất ức, buột miệng: “Họ nhất định là mê hoặc …”

Thấy Trình Phương vẫn còn u mê tỉnh, ánh mắt Trương mụ mụ lộ rõ vẻ hài lòng, giọng càng lạnh hơn: “Dù Do Thiên Hộ nghĩ gì nữa, rốt cuộc vẫn là Thiên Hộ của Hạ châu vệ, còn là của Do gia ở Minh Kinh! Mối quan hệ giữa với Giang Tổng binh các cũng rõ lắm chứ!

Nếu các đắc tội với , chẳng khác gì là đắc tội với cả Giang Tổng binh!”

Trình Phương lúc càng thêm bất mãn, trong lòng phục: phụ nữ đó đáng để coi trọng như thế!

Hà Văn Tân thì cuối cùng cũng ý tứ sâu xa trong lời Trương mụ mụ, vội vàng khom , : “Trương mụ mụ cứ yên tâm, những lợi hại trong chuyện , chúng đều hiểu rõ.

Phương nương chỉ là… nhất thời chút dung nổi sạn trong mắt, nhưng nàng cũng rõ điều gì mới là quan trọng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-171.html.]

Trương mụ mụ cứ yên tâm, trong thời gian lưu huyện Sơn Dương , chúng tuyệt đối sẽ gây thêm chuyện với Vân nương tử.”

Sắc mặt Trương mụ mụ lúc mới dịu đôi chút, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn: “Lão chính là ý như .

Hiện giờ, tuy rằng tam cữu lão gia giới thiệu, nhưng kể từ bốn năm khi Giang Tổng binh lên nắm quyền Tổng binh ở Hạ châu, đổi cách việc của các đời tổng binh đó, mối quan hệ giữa và các gia tộc ở Hạ châu cũng chỉ dừng ở mức gần xa.

Tuy Lâm gia một biểu lang quân đang giữ chức Thiên Hộ trong Hạ châu vệ sở, nhưng quan hệ giữa và Giang Tổng binh cũng chỉ là cấp cấp thông thường, đến mặt Giang Tổng binh, chắc mấy câu.

Ba ngày nữa là tiệc mừng thọ của tam cữu lão gia, Tang Phu nhân một lòng mời Giang Tổng binh đến dự, nhưng Giang Tổng binh xưa nay hiếm khi dự những bữa tiệc như thế, Tang Phu nhân vẫn đang đau đầu vì việc .

, bà mới lén gửi thiệp mời tới cho Do Thiên Hộ, nghĩ rằng nếu thể mời Giang Tổng binh, thì thể mời Do Thiên Hộ cũng là điều .”

Tang Phu nhân, chính là thê tử của gia chủ Lâm gia.

Thân phận thật sự của Do Hứa tuy giữ kín trong quân, nhưng những gia tộc chút thế lực ít nhiều cũng đoán lai lịch của .

Lúc , đến cả Trình Phương đang bực tức cũng hiểu .

Bọn họ là đang mượn Do Thiên Hộ để tiếp cận Giang Tổng binh!

Khó trách kéo bọn họ qua một bên dặn dò, gây chuyện với phụ nữ nữa.

Hà Văn Tân thì nghĩ tới nhiều điều hơn, chau mày : “ Do Thiên Hộ cũng ít khi tham gia những yến tiệc thế ?”

Nếu Giang Tổng binh quá khó tiếp cận, bọn họ cũng cần mượn thế của Lâm Vãn Chiếu.

Lâm Vãn Chiếu là ái nữ của tri phủ Hạ châu, đây từng đến Hạ châu vệ sở mấy , tự nhiên thiết với đám tướng sĩ nơi đó hơn hẳn bọn họ.

“Do Thiên Hộ dự yến , đó là việc của Lâm gia.”

Trương mụ mụ đầy ẩn ý: “Chúng đừng trở thành gánh nặng cho Lâm gia là .”

Trình Phương khựng , nhịn mà hỏi: “Chẳng lẽ… Thiên Hòa định dùng chuyện phụ nữ …”

“Đủ , Trình nương tử.”

Trương mụ mụ càng lúc càng ưa nổi cái tính nóng nảy của nàng , lạnh lùng liếc mắt, : “Chuyện gì nên , chuyện gì nên , lão nghĩ Trình nương tử chắc hẳn còn rõ hơn cả .”

Nói xong, bà xoay , bên cạnh Hạ Thiên Hòa.

Trình Phương bỗng dưng tức giận, cảm thấy nực : “Chẳng lẽ Thiên Hòa lợi dụng đàn bà để tiếp cận Do Thiên Hộ ?! Nàng cũng quá coi trọng ả đấy chứ?! Do Thiên Hộ thể vì một nữ nhân như mà… mà…”

mà, Do Thiên Hộ đối xử với… Vân Sương, đúng là quá mức nhiệt tình.”

Hà Văn Tân khẽ mím môi, chậm rãi : “Vừa , ánh mắt cũng cứ liếc về phía Vân Sương suốt.”

Hắn từ đầu vẫn luôn để ý đến Vân Sương.

Cho nên điều , rõ.

Trình Phương , lập tức nhạy cảm trừng mắt Hà Văn Tân, “Chẳng lẽ… chẳng lẽ cũng vì ả chút phong thái, nên nhớ thương quên?!”

“Sao thể! Ta bao , trong lòng chỉ nàng!”

Hà Văn Tân cố nén sự chán nản trong giọng, : “Tối qua nàng còn đ.â.m một nhát, giờ chỉ hận thể vĩnh viễn gặp nàng !

Lời Trương mụ mụ đúng, chúng đến đây, tuyệt đối thể hỏng đại sự. Những chuyện cũ , cứ tạm thời gác , coi nàng như xa lạ là .

Nếu thật sự nàng lọt mắt Do Thiên Hộ…”

Loading...