Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-08-19 23:05:33
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy vị phu nhân trong thư phòng lập tức đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nghi ngờ nhầm.
Giang Tổng binh xưa nay vốn thích kết giao riêng với các gia tộc, gặp ngài một là việc khó khăn, huống hồ là đích đến tận cửa!
Tang Phu nhân dù cũng trầm , nhanh chóng bình tĩnh , dậy nghiêm giọng hỏi: “Lang chủ báo ? Trong nhà bây giờ còn vị lang quân nào ở nhà?”
Tiểu tỳ đến báo tin vội đáp: “Lang chủ bên đó, Phương Tổng quản tự thông báo . Mấy hôm vệ sở đại thắng một trận, vài vị lang quân đang nghỉ phép tại phủ, đều Phương tổng quản báo tin .”
“Vậy thì . Còn Hạ nương tử? Nàng ở nhà ?”
Bà tử bên cạnh Tang phu nhân nhỏ giọng đáp: “Phu nhân, quên ? Hạ nương tử sáng nay ngoài, giờ vẫn trở về.”
Ngô thị đương nhiên rõ mẫu chồng ý tác hợp Hạ Thiên Hòa với Giang Tổng binh, trong lòng vốn cam tâm, bà tử nhắc , mắt khẽ đảo, lập tức :
“Đại nhân vật như Giang Tổng binh đích đến Lâm phủ , đó là đại sự ngàn năm một! Con dâu nghĩ, chi bằng để Thi nhi và mấy vị tiểu thư trong phủ tiền sảnh mắt Tổng binh một phen. Các tiểu thư đều cập kê, mấy năm tới sẽ xuất giá, cũng là lúc nên gặp thêm tài, rèn luyện tính cách.”
Tuy nam nữ hữu biệt, nhưng nơi biên cương, phong tục thuần phác, chuyện nghi lễ vốn quá câu nệ.
Huống chi phận Giang Tổng binh ở đó, để các tiểu thư chào hỏi cũng thể là thể hiện sự coi trọng của Lâm phủ đối với ngài .
Tào thị vốn gả con gái cho cao quý, mà Giang Tổng binh rõ ràng là “cành cao” nhất, lập tức trong lòng mừng rỡ, hiếm khi cùng ý với đại tẩu. Chỉ là vẫn dám tự tiện mở lời, bèn căng mắt quan sát thái độ mẫu chồng.
Nàng thật hiểu, tại mẫu chồng cứ cố chấp tác hợp Giang Tổng binh với Hạ Thiên Hòa .
Dù , vị Hạ nương tử cũng chỉ là biểu cô nương, liệu còn nhớ ân tình Lâm phủ , ai mà !
Tang Phu nhân tâm tư của hai nàng dâu, lạnh lùng liếc họ một cái.
Bà đương nhiên , nếu con cháu nhà mà gả cho Giang Tổng binh, đối với Lâm gia mới là lợi nhất.
cũng xem, Giang Tổng binh trúng !
Bao năm nay, Giang Tổng binh nào bên cạnh, các đại gia tộc chỉ ở Hạ châu mà khắp nơi đều dòm ngó kết với ngài !
Thế nhưng Giang Tổng binh từng liếc lấy một ?
Tuy bên ngoài lời đồn về ngài ít, nhưng nhân vật như ngài , dẫu đồn thổi cũng vẫn khiến tiếc mà theo đuổi.
Hạ Thiên Hòa, dù phận cũng khác biệt, quả thực khả năng lọt mắt ngài hơn con cháu nhà họ Lâm.
Dù bà nghĩ , nhưng cũng đến mức từ bỏ con cháu nhà .
Biết , Giang Tổng binh “cảm tình” với một vị tiểu thư trong phủ?
Dẫu chính thất, thể tiến hậu viện của ngài cũng là chuyện .
Nghĩ đến đây, ánh mắt bà khẽ lóe, nhẹ giọng phân phó: “Thanh Anh cũng lý. Lưu bà tử, báo cho các tiểu thư trong nhà, bảo họ mau chóng sửa soạn, tiền sảnh nghênh đón Giang Tổng binh.”
Ngô thị và Tào thị thì mừng rỡ mặt.
Nếu sợ chồng trách mắng, họ hẳn chạy thẳng về dặn dò con gái ăn diện thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-175.html.]
…
Bên ngoài, Vân Sương và Giang Tiếu đến cổng Lâm phủ, gặp Ngô Khởi cũng đến đó.
Theo như kế hoạch của Vân Sương, họ lấy lý do “ ngang qua, ghé thăm Lâm gia lang chủ” để gõ cửa phủ.
Tên gia nhân giữ cửa đến tên Giang Tiếu, mặt liền biến sắc, vội vàng cung kính mời đại sảnh, xoay chạy vội phủ báo tin.
Gia nhân trong phủ họ Lâm, ai nấy đều mang bộ dạng như lâm đại địch.
Trong lòng Vân Sương càng dâng lên cảm giác “giết gà cần gì dùng đao mổ trâu”, đầu tiên nàng hoài nghi quyết định của bản , chẳng nên tốn chút thời gian, chạy một chuyến mời Dương Nguyên Nhất bọn họ đến thì hơn…
Giang Tiếu vẫn luôn dùng khóe mắt lưu ý nàng, thấy liền cúi , nhẹ giọng : “Nàng cần nghĩ nhiều, cứ theo những gì nàng là .”
Vân Sương liếc một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Chẳng bao lâu , một dáng vẻ quản sự liền dẫn theo mấy nam tử vận cẩm y vội vàng bước đến. Dẫn đầu là một trung niên hình đẫy đà, trạc bốn năm mươi tuổi. Vừa thấy Giang Tiếu, ông liền cung kính hành lễ, vẻ mặt đầy lo sợ mà : “Tiểu nhân bái kiến Tổng binh! Không hôm nay Tổng binh giá lâm, nếu chỗ nào tiếp đãi chu đáo, còn mong Tổng binh rộng lượng thứ !”
“Lâm lang chủ cần đa lễ. Hôm nay báo đường đột tới cửa, e là quấy rầy quý phủ mới .”
Giang Tiếu đối mặt với ngoài liền khôi phục vẻ trầm lạnh quen thuộc, nhàn nhạt : “Dạo gần đây đều trú tại huyện thành, hôm nay ngang phủ họ Lâm, nhớ mấy hôm quý phủ từng sai gửi thiệp mừng thọ ngũ thập của Lâm lang chủ, liền nhân tiện đến hồi đáp một lời.”
Lâm Bá Lễ lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn vinh hạnh, chỉ là trong đáy mắt lóe lên một tia dò xét.
Đích tới hồi âm gì đó, giờ chẳng là chuyện vị !
Trước bao nhiêu danh môn vọng tộc gửi thiệp, đừng là đích tới, đến thư tay hồi đáp của cũng chỉ đếm đầu ngón tay!
Lâm Bá Lễ kẻ ngu, ông theo trực giác nhận viếng thăm của Giang tổng binh, tất ẩn ý khác.
Chỉ là, vì cớ gì? Gần đây phủ họ Lâm khác biệt nhất, e là việc thêm mấy vị quý nhân từ Túc Châu đến…
Bỗng dưng, ông như chợt tỉnh ngộ. Hôm qua, Thiên Hòa từng , bọn họ sự dẫn dắt của Lâm nương tử tới bái phỏng vệ sở Hạ Châu, còn may mắn diện kiến Giang tổng binh.
Con nha đầu Thiên Hòa , quả thực chút sắc nước hương trời, huống hồ Hạ Châu dựa lưng Mộc thừa tướng, trong quan trường kẻ kết giao với nhà họ Hạ, đông kể xiết.
Giang tổng binh cho dù cao ngạo lạnh lùng đến , chung quy cũng chỉ là một nam nhân mà thôi.
Lâm Bá Lễ tự thấy đoán tâm tư của Giang Tiếu, vội vàng nịnh nọt mỉm : “Chuyện nhỏ thế , nào đáng để Tổng binh tự chạy tới. Nay Tổng binh đến, phủ họ Lâm tất nhiên đón tiếp chu đáo.
Tổng binh, mời , mời ! Nội nhân của vì tiệc mừng thọ sắp tới, đặc biệt mời một gánh hát đến. Nghe gánh hát nổi danh khắp mấy châu lân cận, còn từng kinh, diễn cho Thái hậu nương nương xem qua.
Hôm nay là ngày đầu họ đến, bọn định xem thử tài nghệ thế nào, chẳng Tổng binh nể mặt cùng thưởng thức một phen?”
Phương Tổng quản mới , con nha đầu Thiên Hòa sáng nay ngoài đến giờ vẫn về.
TBC
Ông cần tìm một cái cớ, để giữ vị ở lâu thêm chút nữa.
Giang Tiếu nhấc chén bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, nhàn nhạt : “Xem hát thì thôi , còn chút việc cần , thể lưu quá lâu, nếu đang xem mà rời nửa chừng, chẳng phá hỏng hứng thú của .
Nói cũng , Lâm lang chủ đúng là coi trọng tiệc mừng thọ lắm.”