Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-08-19 23:05:45
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tiếu: “……”
Ngô Khởi – hiểu rõ tâm tư của Tổng binh nhà – khỏi ho nhẹ một tiếng, âm thầm ngẩng đầu trời.
Tổng binh đối với Vân nương tử vốn tâm tư thuần túy, giờ nữ tử sáu năm chính là nàng, mà hai đứa trẻ cũng là cốt nhục ruột thịt của …
Đổi là , chắc chắn cũng ở bên thê tử con cái nhiều hơn. Dù , đó cũng là điều vốn dĩ nên như .
danh nghĩa, bọn họ… quả thật vẫn quan hệ gì.
Ai, đúng là tréo ngoe.
Thấy Do Hứa vẫn còn ngơ ngác , Giang Tiếu liếc một cái mang theo cảm xúc, :
“Ngươi và Ngô Khởi ngoài , lát nữa sẽ đến.”
Dù thấy lạ, nhưng Do Hứa cũng suy nghĩ nhiều, đáp lời rời .
Trong tiền sảnh giờ chỉ còn hai , Giang Tiếu xoay nữ tử vẫn còn mang nụ bên môi, khẽ mím môi:
“Xem nàng vui?”
Vân Sương nhướng mày, tỏ vẻ oan ức.
Nàng chỉ cảm thấy mối quan hệ hiện tại giữa bọn họ, rối rắm buồn đến mức vài phần kịch tính mà thôi.
Nàng nhẹ ho một tiếng, :
“Do Thiên Hộ sai, Giang tổng binh đúng là nên về nhà nghỉ ngơi.”
Giang Tiếu nàng chăm chú, ánh mắt thoáng lộ chút bất lực.
Cuối cùng, chỉ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ chạm lên gò má nàng, khẽ :
“Thôi , sáng mai sẽ đến, đưa Y nhi và Doãn nhi đến thư viện.”
Vân Sương sững .
Hai đứa nhỏ học từ sớm, nàng tuy nhà Giang Tiếu ở , nhưng nghĩ đến cách cũng hề gần.
Nàng định mở miệng bảo cần vất vả như thế, thì Giang Tiếu thấp giọng :
“Nếu thể, cưới nàng về nhà ngay hôm nay. Chỉ là… để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
Việc hiện giờ nàng nguyện ý gả cho là một chuyện.
cũng vì hai đứa trẻ mà vội vã kết hôn.
Hắn cưới nàng, chỉ vì con cái.
Vân Sương khẽ giật , bất giác ngẩng lên nam nhân mặt.
Giang Tiếu thêm gì, chỉ thấp giọng dặn một câu “nghỉ ngơi sớm một chút” xoay rời nhanh chóng.
Vân Sương lặng bóng lưng xa dần.
Hai họ quen hơn hai tháng, mà dường như chỉ trong hai ngày nay, nàng mới thật sự hiểu rõ con Giang Tiếu, cùng cuộc sống quanh .
Ngoài cửa, Do Hứa thấy Giang Tiếu liền nhanh chân bước tới:
“Biểu ca.”
Giang Tiếu liếc , thể tên đang ủ mưu gì, bước :
“Có gì thì .”
Huyện Sơn Dương lớn, từ nhà đến nhà Vân Sương, cũng chỉ hơn một khắc đường.
Thế nên, Giang Tiếu dứt khoát bộ về.
Do Hứa len lén sang nam nhân bên cạnh, lên tiếng:
“Biểu ca, thực sự quyết định thành với Vân nương tử ?”
Nói thật thì, hôm nay đầu gặp Vân nương tử, nhưng chỉ cần là thể thấy nàng là hiếm — chỉ xinh , dịu dàng mà còn cực kỳ thông tuệ, khí chất khiến khác ngạc nhiên. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì biểu ca động lòng.
Giang Tiếu nhàn nhạt đáp “ừ” một tiếng.
Do Hứa nhịn , khẽ thì thào:
“Cũng , Vân nương tử đúng là nữ tử . Chỉ là… biểu ca, dù nhiều năm qua với Giang gia, nhưng chuyện hôn sự, chẳng lẽ đến tổ phụ cũng định một tiếng ?”
Ánh mắt Giang Tiếu trầm xuống, khóe môi mím .
Do Hứa vội vàng giơ ba ngón tay lên thề thốt:
TBC
“Tuy phụ mẫu gửi thư bảo khuyên cho họ tình hình, nhưng mấy chuyện riêng tư của , khi cho phép, tuyệt đối hé nửa lời.
Chỉ là… họ thật lòng quan tâm . Mỗi kinh bẩm báo, chịu gặp mặt họ, tuy họ , nhưng trong lòng ai nấy đều đau lắm.
Giờ đến chuyện thành cũng chẳng một câu, đừng tổ phụ, chỉ sợ phụ mẫu , cũng sẽ nhịn mà đích đến Hạ Châu trách cứ một trận cho mà xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-186.html.]
Nói xong, Do Hứa len lén quan sát biểu ca bên cạnh.
Chỉ thấy Giang Tiếu trầm mặc thật lâu, mới thản nhiên đáp:
“Chuyện nếu với họ, cũng chỉ khiến họ thêm phiền lòng mà thôi.”
Do Hứa: “……”
Hắn quá hiểu biểu ca nhà — câu hàm ý sâu xa nào cả, chính là nghĩa đen!
Hắn tuy chấp nhận việc biểu ca cưới Vân nương tử, nhưng với xuất của nàng, thì dù trưởng bối cởi mở đến , cũng khó tránh khỏi vài lời bàn tán.
Ngay cả Thẩm , một luôn lý trí, cũng từng chút thành kiến với Vân nương tử, huống gì là những khác.
Hắn sốt ruột :
“ biểu ca , thành là chuyện trọng đại. Nếu sự ủng hộ và chúc phúc của bề , chẳng cũng là sự tôn trọng đối với Vân nương tử ?
Dù… dù Vân nương tử hai đứa trẻ, nhưng trẻ con do nàng nuôi dạy chắc chắn cũng tầm thường.
Tổ phụ họ… nhất định sẽ hiểu thôi…”
Nghe , bước chân Giang Tiếu khẽ khựng .
Do Hứa còn tưởng lay động biểu ca, trong lòng mừng thầm, thì đột nhiên nam nhân bên cạnh xoay , ánh mắt sâu thẳm :
“Hai đứa nhỏ đó, dĩ nhiên là ngoan. Sau gặp ngươi, cũng gọi một tiếng biểu thúc.”
Do Hứa: “……”
Không ngờ biểu ca nhập vai nhanh đến .
Hôn sự còn định, bắt đầu xưng hô thích.
Hắn nghĩ Giang Tiếu nhấn mạnh như thế là vì lo thành kiến do hai đứa nhỏ huyết thống, liền nghiêm túc cam đoan:
“Biểu ca, hiểu. Huynh yên tâm, nhất định sẽ coi chúng như biểu điệt ruột thịt, tuyệt đối phân biệt gì hết…”
Giang Tiếu liếc , như chẳng phí lời thêm, thản nhiên thả một câu nữa, như sấm sét giữa trời quang:
“Ý là — ngươi là biểu thúc của chúng, vì hai đứa trẻ là cốt nhục của và Sương nương.”
Do Hứa: “……”
Ngẩn .
Giang Tiếu hiếm khi kiên nhẫn, chậm rãi nhấn mạnh :
“Chúng là con ruột của và Sương nương, thể ?”
Nói xong, thu hồi ánh , tiếp tục sải bước , để mặc Do Hứa ngây ngốc giữa đường, như sét đánh trúng.
Ngô Khởi , lúc lướt qua , khỏi liếc mắt đầy đồng cảm: Haiz, đáng thương cho Do Thiên Hộ, đêm nay e rằng sẽ mất ngủ …
Mà Vân Sương thì — đời thêm một nữa bí mật của nàng.
Sáng hôm , khi nàng thức dậy, bất ngờ phát hiện Giang Tiếu đến, theo lời Thập Ngũ, chờ bên ngoài từ sớm.
Tên , chẳng lẽ trời sáng tới ?
Hai đứa trẻ thì chẳng chuyện lớn phức tạp , chỉ hôm nay cả cha lẫn nương đưa đến trường, là vui sướng ăn tận hai cái bánh bao thêm.
Để tránh những phụ khác thấy, Vân Sương cố ý đợi đến giờ gần muộn mới dắt bọn trẻ đến thư viện.
Nàng vốn định hỏi Trần phu tử về chuyện hôm qua Vân Y kể, kẻ bắt nạt, nhưng vì đến muộn, mà Trần phu tử xưa nay đón học trò, đành tạm gác , tính hôm nào sẽ đích gửi mời đến thăm.
Trên đường về, nàng liếc nam nhân đang lặng lẽ sánh bước bên cạnh, hỏi:
“Một lát chợ dựng sạp, Giang tổng binh việc gì ?”
Giang Tiếu liếc nàng một cái:
“Ta về phủ xử lý chút việc, chiều khi bọn trẻ tan học sẽ .”
Tuy đang nghỉ phép, nhưng sự vụ quân doanh vẫn cần trực tiếp xem xét.
Vân Sương gật đầu, khẽ cong môi:
“Vậy tối nay bảo Thư nương nấu thêm vài món mà Giang tổng binh thích.”
Qua mấy bữa cơm cùng , nàng nắm khẩu vị của .
Giang Tiếu lặng lẽ nàng.
Thực , chỉ ở bên nàng, dù là xử lý công vụ, cũng cạnh nàng mà .
Đáng tiếc, cả hai đều chẳng kẻ nhàn rỗi.
Chẳng mấy chốc, cả hai về đến nhà, bước cửa thì Thập Ngũ vội vàng chạy tới, nét mặt đầy lo lắng:
“Nương tử, mới nãy… nhà họ Lâm đến!”