Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-08-20 23:13:10
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là, Dự Thành vẫn còn chút lý trí, dứt lời liền như sực nhớ gì đó, hoảng hốt về phía Tang thị, “Không , …”
Tuy nhiên, lời còn dứt, thì một bụi cây xa bỗng lay động, phát âm thanh cành lá xào xạc.
Mọi còn kịp phản ứng, Dự Thành hoảng hốt ngoái đầu về phía đó, như thể dọa đến hồn bay phách lạc.
Kẻ lén ném viên đá bụi cây — Dương Nguyên Nhất: “…”
Thì thực sự sợ chuột đến thế.
Vân Sương vẫn luôn quan sát , lúc nhướng nhẹ mày, khẽ :
“Xem Dự hộ vệ quả thật sợ chuột.”
Trần Uy vốn thiết với Dự Thành, thấy sắc mặt Tang thị khó coi đến mức như g.i.ế.c , bèn vội tìm cách vớt vát:
“Dự Thành từng kể, hồi nhỏ suýt chuột cắn đứt ngón chân cái bên , suýt mất mạng vì mất máu. Từ đó về , luôn sợ chuột.
Chỉ là, khi liên quan đến chuột thì cẩn thận, trọng…”
“Ồ?”
Vân Sương thong thả tiếp lời:
“ lúc tìm kiếm Lạc Hà Viện ban nãy, Dự hộ vệ như thể chẳng còn chút sợ hãi nào với chuột, thậm chí còn dám tự vạch bụi cây xem.”
Nếu thực sự tin rằng cái bóng lao từ Lạc Hà Viện là chuột, hẳn trong lòng cũng nghĩ rằng bên trong Lạc Hà Viện chuột.
Mà bụi cây vốn là nơi chuột bọ ẩn nấp nhất.
Dương Nguyên Nhất đến đây, lập tức hiểu điều Vân Sương đang nhắm đến, liền cau mày, sắc mặt trầm xuống Dự Thành:
“ ! Nếu thật sự sợ chuột đến thế, lúc ngươi dám xông thẳng bụi cây tìm kiếm?!”
Dự Thành mắt trợn trừng, sắc mặt dần trắng bệch, há miệng mãi gì, một hồi lâu mới lắp bắp:
“Tiểu nhân… tiểu nhân , lúc đó nghĩ nhiều, chỉ là… bỏ sót bất kỳ chi tiết nào…”
“ Trần hộ vệ cũng , bụi cây nơi thích hợp để ẩn nấp!”
Dương Nguyên Nhất như con ch.ó săn ngửi thấy mùi máu, lạnh, truy vấn dồn dập:
“Nếu là nhỏ bé như trẻ con lùn, thì thể trốn trong đó? Lý do đó đáng để Dự hộ vệ dằn lòng vượt qua nỗi sợ chuột để tìm ?!”
Trần Uy cũng khỏi ngẩn sang Dự Thành.
Lúc đó, khi thấy giẫm lên bụi cây tìm kiếm, kỳ thực trong lòng cũng thấy kỳ lạ, chỉ là nghĩ sâu xa.
Từ khi đến Lâm phủ việc, và Dự Thành vẫn ở chung một phòng, ai hiểu rõ nỗi sợ chuột của hơn.
“Tiểu nhân… tiểu nhân…”
Dự Thành càng lúc càng tái mặt, nhưng vẫn cố chấp cắn răng:
“Tiểu nhân khi thật sự nghĩ gì khác… chỉ là bỏ sót chút nào…”
Thế nhưng, ánh mắt Vân Sương vẫn dõi theo từng phản ứng của , bỏ lỡ việc trong lúc chuyện, vô thức liếc về phía đám lang quân Lâm gia đang .
Trong lòng nàng lạnh lẽo thầm, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng đáp:
“Vậy ?”
Dự Thành sức gật đầu:
“ ! Tiểu nhân… tiểu nhân thể ý gì khác…”
Lời còn dứt, thì một bộ khoái liền vội vã chạy tới, hướng về Đinh huyện lệnh hành lễ, vẻ mặt hổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-210.html.]
“Bẩm Đinh huyện lệnh! Thật sự xin , ban nãy là tiểu nhân nhầm. Thì con mèo rừng mà Ngũ nương tử của Lâm phủ nuôi đúng là chạy mất! Tiểu nhân khi … hỏi sai , mới dẫn tới hiểu nhầm như …”
Người bộ khoái là do Vân Sương âm thầm nhờ Đinh huyện lệnh sắp xếp.
Lời , lập tức kéo sự chú ý của , khiến Đinh huyện lệnh đổi sắc mặt, vẻ tức giận mắng vài câu.
Tên bộ khoái vội vàng xin liên tục, khiến đám quanh đó nhất thời quên chuyện đang truy vấn Dự Thành.
Ánh mắt Vân Sương vẫn liếc xéo , thấy lúc mới khẽ thở phào, nhưng lặng lẽ cắn môi, cuối cùng gương mặt vẫn giấu sự bất an.
Sau đó, Vân Sương cùng Đinh huyện lệnh một nữa cẩn thận kiểm tra Lạc Hà Viện, tra hỏi các nghi phạm, mãi cho đến khi đám Lâm phủ bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Đinh huyện lệnh mới phất tay áo, trầm giọng quát:
“Người , đem t.h.i t.h.ể Dĩ Tình nương tử về nha môn!”
Lâm Vãn Chiếu — từ nãy đến giờ vẫn cố kìm nén — rốt cuộc nhịn , vội cất tiếng:
“Chỉ thôi ? Đã điều tra xong ư? Hung thủ ?!”
Đinh huyện lệnh vẻ mặt bi thương và phẫn uất của nàng, khẽ thở dài, :
“Lâm nương tử, thứ cho hạ quan, hiện tại vẫn thể xác định hung thủ là ai. Đành mang t.h.i t.h.ể về nha môn, tiếp tục điều tra.”
Trong lòng Lâm Vãn Chiếu chợt trĩu nặng, tuy hiểu việc phá án thể xong ngay trong chốc lát là điều bình thường, nhưng vẫn kìm mà thất thố:
“Sao thể như ! Hung thủ gi.ết ch.ết Dĩ Tình, đến bao giờ mới tìm ? Nếu… nếu các mãi tìm thì ?!”
Trong lúc đều khó xử, Vân Sương khẽ liếc nàng, điềm nhiên :
“Sẽ như .”
Lâm Vãn Chiếu ngẩn , ánh mắt đỏ hoe về phía nàng.
Vân Sương khựng một chút, giọng tuy cao nhưng đầy chắc chắn:
“Từ lúc bắt đầu hỗ trợ nha môn phá án đến nay, từng vụ án nào phá . Muốn bắt kẻ hạ sát Dĩ Tình nương tử, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.”
Nói , nàng khẽ liếc về phía nhóm lang quân Lâm gia đang , khóe môi khẽ cong, như mà :
“Ta thể cam đoan với nàng, kẻ gi.ết ch.ết Dĩ Tình nương tử… sẽ nhanh trừng phạt.”
Người của nha môn thoáng chốc đều sững sờ Vân Sương.
Tuy bọn họ Vân nương tử đích thực bản lĩnh, nhưng nàng nay từng cao giọng như .
Lúc mới bắt đầu hỗ trợ phá án, nàng thậm chí còn luôn che mặt, dám để ai nhận phận.
TBC
Trong họ, chỉ Đinh huyện lệnh chuyện giữa Giang tổng binh và Vân nương tử, nên ngỡ rằng nàng tự tin đến thế là vì Giang tổng binh hậu thuẫn. Liền vuốt râu, hùa theo :
“Phải đó, Lâm nương tử, cứ yên tâm. Từ khi Vân nương tử hỗ trợ phá án, trong vòng mấy tháng, nha môn chúng phá nhiều vụ án còn hơn cả một năm cộng !”
Lòng Lâm Vãn Chiếu trăm mối tạp loạn, phức tạp khó tả.
Nàng Vân Sương hồi lâu, cuối cùng cắn mạnh môi , gằn giọng:
“Được, tin nàng một .”
Hiện tại, ngoài tin nàng , dường như nàng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Ngay đó, nàng cùng đám sai dịch đưa t.h.i t.h.ể Dĩ Tình về nha môn.
Tuy xảy án mạng giữa tiệc là điềm lành, nhưng yến tiệc hôm nay cũng thể dừng là dừng .
Huống hồ, kẻ c.h.ế.t chỉ là một thị nữ, trong mắt Lâm gia, chuyện thực chẳng chuyện gì quá nghiêm trọng.
Thấy việc điều tra tạm khép , đám Lâm gia cũng chào hỏi qua loa Giang Tiếu và Đinh huyện lệnh, lượt về tiền viện tiếp đãi khách khứa.
Đinh huyện lệnh thì còn tâm trí dự yến nữa, khi rời , ông sang Vân Sương, hỏi:
“Vân nương tử, nàng định cùng chúng về nha môn ?”