Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-08-20 23:13:11
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sương khẽ lắc đầu, : “Hai đứa nhỏ của hoảng sợ, yên tâm, xem tình hình của chúng.”
“Vụ án tiếp theo cần điều tra, cũng chỉ hai hướng.”
Những điều , Vân Sương nãy dặn dò bọn họ rõ ràng.
Đinh huyện lệnh lập tức gật đầu, : “Ta sẽ để Dương Nguyên Nhất và Đại Sơn ở , theo dõi Lâm nhị gia, Lâm đại lang và Lâm nhị lang.
Còn tên thị vệ tên là Dự Thành , cũng sẽ cho âm thầm giám sát.”
Bọn họ mù, tên Dự Thành vấn đề.
Việc đột nhiên lục soát mấy bụi cây , chỉ e là thực lòng tìm kiếm tung tích hung thủ.
Hắn , khả năng là—trong lúc lục soát Lạc Hà viện, phát hiện điều gì đó, nhưng điều phát hiện thể với ngoài.
Bởi mới hành động bất thường như thế.
Lúc , Dương Nguyên Nhất bước đến, : “, Dự Thành rốt cuộc phát hiện điều gì? Đến nỗi cũng chẳng màng nỗi sợ chuột của ?”
Vân Sương lắc đầu, trầm giọng đáp: “Không rõ, nhưng thể chắc chắn rằng, khi bọn họ tiến Lạc Hà viện, thể hung thủ vẫn còn ở bên trong.
Có khả năng, trong lúc lục soát, Dự Thành vô tình trông thấy hung thủ, hoặc thứ gì đó liên quan đến hung thủ, chỉ là thể , trong cơn bối rối lo sợ, mới hành động bất thường như thế.”
Dương Nguyên Nhất gật đầu tán đồng, “Ta cũng nghĩ , tên đó lẽ hung thủ là ai .”
lúc , Vân Sương cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc đang tiến gần, nàng vô thức đầu, liền thấy Giang Tiếu bên cạnh nàng, giọng trầm : “Đinh huyện lệnh, cuộc điều tra tiếp theo, để bên phụ trách.”
Đinh huyện lệnh thoáng sửng sốt, liền nam nhân mặt thản nhiên : “Ba nghi phạm , hai kẻ đều là thuộc vệ sở Hạ châu.
Tuy Lâm Bá Hải thuộc Hạ châu vệ sở, nhưng cũng là Thiên Hộ của một châu khác.
Chuyện , nên do phía tiếp nhận.”
Giang Tiếu mở lời, Đinh huyện lệnh tự nhiên dám phản đối, ông gật đầu : “Giang tổng binh , ngài cần huyện nha chúng phối hợp thế nào, cứ việc phân phó.”
Nói , ông liếc Vân Sương và Giang Tiếu, hai rõ ràng bất luận là phận giai tầng đều như hai thế giới khác , mà cạnh giờ phút , mang đến một cảm giác hòa hợp tựa như định sẵn bởi mệnh.
Ông vẫn còn nhớ, thuở ban đầu quen Vân nương tử, chính là lúc nàng Giang tổng binh mang đến, cưỡng chế nhúng tay vụ án của huyện nha bọn họ.
Không ngờ giữa hai , mối duyên kỳ diệu đến .
Tạm gác vụ án mắt, ông vui vẻ : “Nói cũng , tại hạ còn chúc mừng Vân nương tử và Giang tổng binh. Tại hạ đang mong uống chén rượu mừng của hai đây!”
Ông nhắc gì đến những chuyện lộn xộn giữa Vân Sương và Giang Tiếu, chỉ đơn thuần là chúc phúc cho họ.
Một đám bổ khoái thì ai nấy đều kinh ngạc Đinh huyện lệnh.
Chúc mừng gì chứ, rượu hỷ gì ?!
Bọn họ nhầm ?!
Vân Sương thậm chí còn lúng túng, khẽ cong môi, nên đáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-211.html.]
Giang Tiếu vẻ mặt như thường, khẽ gật đầu, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần, “Mấy tháng qua, đa tạ Đinh huyện lệnh cùng trong huyện nha chăm sóc cho Sương nương và hai đứa nhỏ, đến lúc đó, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho tất cả.”
Trước mặt bọn họ, cũng chẳng thèm che giấu nữa.
Ngữ điệu mật cùng sự gần gũi tự nhiên với Vân Sương một nữa khiến bọn bổ khoái sửng sốt thôi.
Giang Tiếu xong, cũng chẳng màng đến phản ứng của , cúi đầu Vân Sương : “Ta cùng nàng xem hai đứa nhỏ.”
TBC
Chuyện đến nước , Vân Sương cũng còn gì e ngại nữa, gật đầu : “Được.”
Nàng còn rõ tính cách hai đứa nhỏ ?
Những năm sống cực khổ, khiến chúng hình thành thói quen giấu hết chuyện trong lòng, điều khác với những đứa trẻ bình thường khác hiểu thế nào là nhẫn nhịn và kiên cường.
Chúng để nàng tra án, tuy bề ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng trong lòng chắc hoảng sợ.
Thấy Vân Sương và Giang Tiếu xoay rời , Do Hứa cũng vội vã đuổi theo, líu ríu la lớn: “Ta cũng ! Ta cũng xem hai đứa cháu nhỏ của thế nào !”
Cho đến khi bóng dáng họ khuất ngoài cửa hồi lâu, Tiểu Bàn mới giật hồn, vẻ mặt mơ hồ về phía Đinh huyện lệnh, lắp bắp hỏi: “Ý… ý gì ? Vân nương tử và Giang tổng binh… … thành ?!”
Các bổ khoái khác lập tức đồng loạt sang Đinh huyện lệnh.
Đinh huyện lệnh lặng lẽ ngẩng đầu trời, thả thêm một quả b.o.m tạ, “Phụ ruột của hai đứa nhỏ nhà Vân nương tử, chính là Giang tổng binh.”
Đám bổ khoái: “!!!!!”
Ngay lập tức ai nhịn , từng một chen lấn vây quanh Đinh huyện lệnh, bộ dạng nhất quyết điều tra cho ngọn ngành.
Chỉ Dương Nguyên Nhất từ đầu đến cuối vẫn ngoài vòng vây, giống những đồng liêu đang sững sờ hoặc phấn khích, gương mặt chỉ mang một tia mơ hồ nhàn nhạt.
Trong lòng như đè nặng, tựa như một hạt giống mới gieo xuống héo tàn lặng lẽ, còn kịp nảy mầm.
Cả đời , sẽ chẳng còn cơ hội nào để thấy dáng hình thật sự của hạt giống nữa.
Cuối cùng, Vân Sương và Giang Tiếu tìm thấy hai đứa nhỏ ở một quán bên ngoài. Chúng đang Ngô Khởi và Bát Nguyệt trông nom, hai cặp chân nhỏ đung đưa qua mép ghế, ăn những ly kem sữa đá ngọt mát, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Nhìn thấy Vân Sương và Giang Tiếu đến, một tiểu nha đầu liền vui mừng giơ thìa lên, hồ hởi mời gọi: “Cha ơi, nương ơi, hai về ! Ở đây kem sữa đá ngon lắm! Cha với nương ăn !”
Nếu là ngày thường, Vân Sương tuyệt đối sẽ cho chúng ăn thứ lạnh lẽo như giữa tiết trời giá buốt. nghĩ đến chuyện hôm nay hai đứa nhỏ chịu ít khổ sở, nàng chỉ giật nhẹ khóe môi, rốt cuộc cũng dịu giọng dặn dò: “Nương ăn, các con ăn , nhưng đừng ăn nhiều quá, coi chừng đau bụng đấy.”
Giang Tiếu xuống bên cạnh, thấy Vân Y ăn đến miệng mồm đầy kem, liền đưa tay xin Vân Sương một chiếc khăn tay, tự cúi đầu giúp con gái lau miệng.
Do Hứa theo phía thấy cảnh , mắt trợn tròn đến sắp rớt , kiềm kích động : “Trời ạ, biểu ca, vẫn là biểu ca mà từng ! Từ nhỏ đến lớn từng thấy dịu dàng như thế bao giờ!”
Vân Y và Vân Doãn cho giật , trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấy thúc thúc xa lạ thì Vân Y liền sợ hãi trốn lưng cha.
Lông mày Giang Tiếu lập tức nhíu , lạnh lùng liếc Do Hứa một cái, “Trước mặt trẻ con, chú ý lời của ngươi.”
Bình thường ở trong quân doanh thế nào, cũng để tâm.
mặt hai đứa nhỏ, thì thể như .
Do Hứa lập tức nhận lỡ lời, thấy hai đứa nhỏ cảnh giác , vội vàng nhe răng , giọng mềm hẳn xuống, cố gắng trấn an: “Y nhi, Doãn nhi, là biểu thúc thúc của các con, đừng sợ, biểu thúc thúc sẽ hại các con .”
Vân Y chớp chớp mắt, lặng lẽ thò một cái đầu nhỏ từ lưng cha, lí nhí hỏi: “Biểu thúc thúc… là gì ?”