Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-08-21 22:55:22
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trận tuyết đầu mùa vốn còn nhẹ nhàng buổi sáng, đến tối bất ngờ trở nên dữ dội. Gió lạnh gào thét, kèm theo những bông tuyết trắng muốt lớn như lông ngỗng, thổi đến mức khiến cửa nẻo đóng chặt cũng phát những tiếng kẽo kẹt mơ hồ.

Sau khi Giang Tiếu rời , Vân Sương liền thể nào chợp mắt nổi. thể vẫn còn mỏi mệt, nàng cũng tiện nhiều. Hỏi thăm tình hình của hai đứa trẻ, chúng yên giấc, nàng bèn lặng giường, thẩn thờ xuất thần.

Thư Nương vẫn canh giữ bên cạnh nàng, thấy nàng như khỏi bật khẽ: “Xem Giang tổng binh đúng là linh đan diệu dược nhất . Chỉ mới đến một chuyến, nương tử liền thấy tinh thần khởi sắc hẳn.”

Lúc lời , Thư Nương cảm khái vô cùng.

Nghĩ thuở ban đầu, khi nàng còn quan hệ giữa Giang tổng binh và nương tử, tận mắt thấy nương tử thiết với một tướng sĩ trong quân, trong lòng lo sợ thôi, chỉ sợ nương tử ức h.i.ế.p tổn thương.

Chỉ là, nương tử nhà bọn họ vốn tầm thường.

Về , vị tướng sĩ chính là tổng binh của Hạ Châu bọn họ, còn cưới nương tử, Thư Nương chấn động suốt mấy ngày, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy như mộng.

Vân Sương lời Thư Nương, tâm thần cũng dần hồi , khẽ nhạt bảo: “Ngươi cần canh nữa, lui xuống nghỉ ngơi .”

Mặc dù những hầu bên nàng đều là , nhưng nhiều lời trong lòng nàng tiện , bọn họ cũng chắc thể hiểu những lo lắng của nàng.

Sáng hôm , Vân Sương mới tin Giang Tiếu để Ngô Khởi ở đây. Nàng ngẫm nghĩ một chút, liền sai Bát Nguyệt mời Ngô Khởi đến gặp.

Ngô Khởi nhanh đến phòng nàng. Thấy sắc mặt Vân nương tử khá hơn nhiều, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, hành lễ : “Tiểu nhân tham kiến Vân nương tử.”

Vân Sương nhàn nhạt “ừ” một tiếng, hỏi: “Giang tổng binh xuất phát ?”

Ngô Khởi gật đầu: “Tổng binh rời khỏi chỗ Vân nương tử bao lâu liền lên đường. Thực … tổng binh sớm đoán trận chiến sẽ xảy , nên từ sớm lệnh cho Nghiêm phó tướng âm thầm điều binh bố trận, mới thể xuất binh nhanh như .”

Vân Sương hỏi: “Người tên Hốt Đồ Liệt là hạng gì? Có thể cho chút chăng?”

Ngô Khởi chút bất ngờ, đây là đầu tiên Vân nương tử hỏi kỹ chuyện quân vụ như thế, nhưng cũng chẳng giấu, liền : “Vân nương tử là đang lo lắng cho tổng binh đúng ? Hốt Đồ Liệt tinh thông binh pháp, mưu kế đa đoan, lòng hẹp hòi, thù dai khắc cốt. Nghe là đứa con vị đại vương Kim Mông quốc đương nhiệm coi trọng nhất. Quanh Kim Mông mấy tiểu quốc hung hãn, đều thu phục. Kẻ quả thật dễ đối phó.”

Vân nương tử cứ yên tâm, tổng binh đây cũng từng giao chiến với ít , từng chiếm chút tiện nghi nào từ tay tổng binh cả.”

Hắn tuy mưu mẹo trăm phương, nhưng tổng binh thường là nhỉnh hơn một bậc về mưu lược.

Trận chiến tuy ồn ào nhỏ, nhưng tổng binh đích trận, Ngô Khởi cũng chẳng mấy lo ngại.

“Ừm…”

Vân Sương trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nhưng bản giờ từng tiếp xúc với những chuyện , Ngô Khởi chỉ vài câu nhẹ tênh như thế, nàng thực khó lòng yên tâm . Cuối cùng đành : “Nếu bên Túc Châu tin chiến sự truyền về, chỉ cần liên quan đến cơ mật, phiền Ngô phó tướng một tiếng.”

Ngô Khởi khỏi bật , phần vui mừng : “Nếu để tổng binh Vân nương tử quan tâm đến như , sẽ vui đến thế nào.”

Rõ ràng mới hôm , còn thấy Vân nương tử mặt tổng binh vẫn là dáng vẻ bình tĩnh tự kiềm chế.

Bất quá, thấy nương tử như , ngẫm nghĩ, liền dám chuyện cảm thấy tổng binh xuất chinh chút khác lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-234.html.]

TBC

Cũng sự khác lạ rõ rệt gì, chính xác thì là khí thế. Lúc tổng binh rời , khí thế nghiêm nghị lạnh lùng so với thường ngày càng thêm rõ rệt.

Vân Sương thấy như thế, bất giác chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng : “Giờ phận của chúng thế , quan tâm cũng là điều bình thường.”

Ngoài việc quan tâm, nàng thật sự cũng chẳng thể gì giúp thêm nữa.

Những ngày đó, Vân Sương ở nhà tĩnh dưỡng đến năm ngày, lúc phong hàn mới khỏi hẳn.

Trong thời gian dưỡng bệnh, nàng chẳng hề rảnh rỗi. Ngoài Hạ Văn Quân ngày nào cũng đến bàn bạc việc mở tiệm, Viên phu nhân và Lâm Vãn Chiếu cũng gần như ngày nào cũng ghé thăm nàng vài lượt.

Lâm Vãn Chiếu đến ngày thứ hai. Vừa trông thấy Vân Sương, nàng liền đỏ hoe cả mắt, nghẹn ngào : “Chuyện cụ thể phụ và mẫu đều với . Sương tỷ tỷ, may mà tỷ, nếu sớm đám tặc tử Kim Mông quốc bắt . Đến lúc đó… đến lúc đó sẽ nữa, hu hu hu…”

Bên cạnh, Viên phu nhân cũng mang vẻ mặt hồn, song thể để con gái cứ mãi phiền Vân Sương nghỉ ngơi, bèn kéo nàng sang một bên, nhẹ giọng : “Sương nương, và phụ của Vãn Chiếu thật lấy gì báo đáp nàng cho . Ân tình , Lâm gia chúng nợ nàng . Về nếu chuyện gì cần đến bọn , xin nàng cứ mở miệng.”

Tuy bà sớm , Vân Sương loại khuê nữ tầm thường.

cũng ngờ, nàng đủ trí tuệ và dũng khí để đối mặt với đám tặc tử Kim Mông quốc .

Nữ tử Giang tổng binh để mắt tới, quả nhiên cũng trong ao cạn.

Vân Sương bật , dịu giọng : “Ta và Vãn Chiếu duyên quen , thấy nàng gặp nạn thì tay giúp đỡ, cũng là chuyện tự nhiên mà thôi. Nếu Viên phu nhân và Vãn Chiếu cảm tạ , đợi khi và Hạ Đông gia mở tiệm ‘Yến Tứ Phương’, chịu khó ủng hộ nhiều một chút là .”

“Yến Tứ Phương” chính là tên tiệm mà nàng và Hạ Văn Quân cùng đặt .

Cửa tiệm của các nàng chuyên ăn món lẩu, món ăn vốn đậm phong vị giang hồ, thích hợp để đặt tên quá tao nhã. Nàng và Hạ Văn Quân khi thảo luận hồi lâu, quyết định lấy cái tên , ý là tiệm của các nàng rộng mở yến tiệc, hoan nghênh tứ phương khách quý, hào sảng phóng khoáng.

Chỉ là, một cửa tiệm như thế cũng hẳn phù hợp với những tiểu thư xuất danh môn như Viên phu nhân và Lâm Vãn Chiếu, lời nàng cũng chỉ là để điều hòa khí.

Viên phu nhân há ý tứ của Vân Sương, nhịn bật , : “Tất nhiên là sẽ ủng hộ ! Khó trách phụ của Vãn Chiếu đồng ý để con bé lưu huyện Sơn Dương thêm một thời gian, để nó theo học hỏi nàng nhiều hơn. Vãn Chiếu nhà nếu thể một nửa bản lĩnh của Vân nương tử, thì và phụ mãn nguyện lắm .”

Lâm Vãn Chiếu giờ phút đối với Vân Sương tâm phục khẩu phục. Mẫu nàng bằng khác như , nàng cũng hiếm khi tỏ bất mãn chút nào.

Năm ngày , Cao đại phu cuối cùng cũng phất tay cho phép Vân Sương thể bình thường. Nàng lập tức dấn guồng chuẩn khai trương cửa tiệm.

Ngô Khởi quả thật nuốt lời, mấy ngày , chỉ cần bên Túc Châu động tĩnh gì, đều sót một chữ nào mà báo cho nàng.

Nhờ , Vân Sương , tuy Giang Tiếu hành động nhanh, nhưng lúc dẫn quân đến Túc Châu, cổng thành thứ hai của Túc Châu thất thủ. Nghiêm Minh Viễn dẫn theo tàn quân lui về, còn khả năng bảo hộ bách tính những nơi mất.

Để lung lay lòng quân, Hốt Đồ Liệt khi chiếm những vùng , lệnh đầu tiên y ban chính là đồ sát bộ bách tính Đại Tề gặp , c.h.ặ.t đ.ầ.u bọn họ, dùng máy b.ắ.n đá ném đầu về phía trong thành, gửi tặng Nghiêm Minh Viễn đang co cổng thành.

Tổn thất cụ thể vẫn thể thống kê rõ, nhưng riêng đầu lâu mà Nghiêm Minh Viễn nhận , lên tới hơn ngàn cái.

Trong phút chốc, sĩ khí vốn suy sụp vì thất bại liên tiếp của quân Túc Châu, càng đại loạn.

Giang Tiếu đến đúng thời khắc cổng thành thứ ba suýt công phá.

Vừa đến nơi, lập tức đoạt quyền chỉ huy từ tay Nghiêm Minh Viễn – lúc sợ đến run rẩy – lệnh các tướng sĩ thủ thành nghiêm ngặt. Một mặt khác, chính đích suất lĩnh binh mã vòng hậu phương địch, thừa lúc đối phương nắm tình hình trong thành, lập tức c.h.é.m đầu một đại tướng trướng Hốt Đồ Liệt, sai dùng tên b.ắ.n đầu lâu lên doanh trướng của Hốt Đồ Liệt.

Loading...