Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-08-21 22:55:33
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Sương cũng ngẩn , hỏi: “Chủ tử của là tình cờ gặp án của Hoàng lang quân?”

“Nghe theo lời tên thị tòng kể , bọn họ cũng việc đến huyện Sơn Dương chúng , sắp tới nơi thì trông thấy đoàn của Hoàng lang quân đang lóc bên đường. Chủ tử của bước lên thoáng qua liền lập tức sai báo án.”

Dương Nguyên Nhất tiếp lời: “Nếu vì câu của thị tòng đó, e rằng chúng sẽ chỉ coi đó là vụ án bình thường tặc phỉ cướp bóc g.i.ế.c , tuyệt điều động nhiều nhân thủ như thế để phá án.”

Nói cách khác, vị chủ tử trong lời kể , hoặc là cực kỳ mẫn tuệ, hoặc ít nhiều cũng đôi chút kinh nghiệm về điều tra án vụ.

Cũng chẳng trách Dương Nguyên Nhất coi trọng đến .

Vân Sương từ nãy phát hiện, phía Dương Nguyên Nhất và những khác, một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải xám, hình thẳng tắp, đang cưỡi ngựa đồng hành cùng bọn họ khỏi thành. Hắn từ đầu đến cuối đều thẳng phía , sắc mặt bình tĩnh, chỉ ánh mắt khi Dương Nguyên Nhất bất ngờ gọi Vân Sương, hỏi nàng cùng điều tra vụ án ngoài thành thì thoáng hiện một tia gợn sóng, song cũng chỉ trong chớp mắt liền trở bình thường.

TBC

Phong thái , quả nhiên giống một thị tòng tầm thường.

Vân Sương bỗng nhiên nhớ tới, Lâm Vãn Chiếu đây từng vài theo Lâm tri châu Minh Kinh, liền nghiêng một chút, để Lâm Vãn Chiếu qua thị tòng nọ, hỏi: “Muội ấn tượng gì về ?”

Minh Kinh đông như thế, Vân Sương cũng hiểu rõ câu hỏi chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Quả nhiên, Lâm Vãn Chiếu một cái, liền lắc đầu, : “Chưa từng gặp.”

Thấy Vân Sương buông rèm xe xuống, nàng mới bĩu môi, : “Cho dù bọn họ thực sự là quý nhân đến từ Minh Kinh thì ? Sương tỷ, tỷ sợ cái gì chứ? Đừng là nhà ngoại của Giang tổng binh, dù là Viên gia – nơi mẫu xuất – ở Minh Kinh cũng là đại thế tộc má, tỷ còn sợ bọn họ ức h.i.ế.p ?”

Những chuyện , Vân Sương cũng từng Do Hứa nhắc qua đôi chút.

Tuy rằng Minh Kinh nơi nơi đều là hoàng quốc thích, song thực sự thế lực, nổi bật lên cũng chỉ mấy nhà. Chỉ là mấy năm gần đây, Mộc thừa tướng nắm giữ triều chính, lôi kéo nâng đỡ ít gia tộc ủng hộ ông , song phần lớn danh môn thế tộc ở Minh Kinh đều bảo thủ, trong cốt tủy luôn về phía hoàng tộc chính thống, đầu trong đó chính là nhà họ Do và nhà họ Viên.

Mộc thừa tướng nâng đỡ chủ yếu là những gia tộc trung nhỏ căn cơ vững chắc, thể so bì với những thế gia truyền thừa mấy trăm năm như Do gia, Viên gia. Dù mấy năm nay phe bảo hoàng Mộc thừa tướng chèn ép ít, nhưng căn cơ vẫn còn, đến như Mộc thừa tướng hiện giờ cũng chỉ dám âm thầm giở chút trò mờ ám mà thôi.

Cũng khó trách lời Lâm Vãn Chiếu đầy vẻ kiêu ngạo như .

Vân Sương nhịn bật .

Nàng cũng chẳng sợ, chỉ là vụ án dính líu tới những , chỉ e sẽ thêm phần rắc rối mà thôi.

Xe ngựa khỏi thành, thêm hơn một khắc mới dừng . Nơi họ dừng là ven quan đạo, chỉ vì dạo chiến sự, chẳng những ai nguyện ý đến các huyện biên cương, mà dân trong huyện cũng dám nhiều. Quan đạo vốn thỉnh thoảng còn thấy bóng , giờ đây vắng tanh một bóng, dọc đường , bọn họ quả thật gặp ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-245.html.]

Đến nơi , nàng tiên quan sát bốn phía, chỉ thấy hai bên quan đạo là những khu rừng thưa thớt, mấy hôm nay còn tuyết rơi, mặt đất chỉ lác đác vài vệt tuyết cũ tan hết, ít đến mức khó mà thấy.

Bên con đường, dừng ba cỗ xe ngựa vẻ mộc mạc nhưng cực kỳ chắc chắn; còn bên trái, cũng hai chiếc xe ngựa, tuy bên ngoài đều giản dị như , song chỉ cần liếc mắt cũng nhận , chất lượng hai xe bên trái thua xa ba chiếc bên .

Hơn nữa, phía ba cỗ xe bên , còn một đội thị vệ thẳng tắp, thoạt qua cũng hai ba chục , kể mấy tên tớ và nha xung quanh xe ngựa đều khí độ phi phàm. Trận thế như , quả nhiên phàm nhân thể bày .

Vân Sương lúc vội để tâm đến phận bọn họ, chỉ thoáng qua thu hồi ánh mắt, sang phía bên trái con đường.

Chỉ thấy một gốc cây lớn bên trái quan đạo, một đám đang vây quanh. Cách còn một đoạn, Vân Sương thấy gốc cây , xem , nơi phát hiện án mạng chính là phía bên trái .

Còn hai cỗ xe ngựa bên trái, hẳn là của Hoàng lang quân – hại.

Vân Sương xuống xe ngựa, cùng Dương Nguyên Nhất bước nhanh đến nơi phát hiện thi thể, Dương Nguyên Nhất lớn tiếng : “Huyện nha điều tra án, mau tránh !”

Đám đang vây quanh gốc cây lúc mới tản , để lộ t.h.i t.h.ể ngửa mặt đất, chỉ thấy c.h.ế.t vận một bộ trường bào màu lam đậm, chất vải thô dày, dễ hành động. Lúc , nơi tâm khẩu của , một con d.a.o găm đang cắm thẳng . Khuôn mặt nghiêng về một bên, m.á.u tươi thấm loang cả nền đất, sắc mặt xám ngắt, c.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn.

Dương Nguyên Nhất lập tức sai Tôn ngỗ tác tiến hành nghiệm thi, còn bản thì sang bốn vây quanh thi thể, nhíu mày hỏi: “Các ngươi đều là bên cạnh chết? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?”

Trong bốn , một nam tử vóc dáng vững chãi, hình cao lắm vội vàng tiến lên, áp chế bi thương nơi mặt, hành lễ : “Tham kiến quan gia, tiểu nhân bọn đúng là hầu cận bên cạnh lang chủ. Tiểu nhân… tiểu nhân là trưởng tùy của lang chủ, họ Phương, đơn danh một chữ Quý.”

Nói đoạn, chỉ ba còn , : “Người mặc áo xám tên là Phương Vũ, là của tiểu nhân, bên cạnh tên là Ngô Vĩ đều là thị vệ theo lang chủ. Người còn mặc áo xanh lục, hình gầy yếu tên là Hứa Uy, là tiểu đồng hầu hạ bên lang chủ nhiều năm nay.

Vừa bọn tiểu nhân đều ở bên lang chủ, tiểu nhân về thì thấy… thấy lang chủ gốc cây, còn thở! Đồ đạc xe văng tứ tung, những thứ quý giá đều mất sạch, tiểu nhân đoán khi là… là gặp tặc phỉ…”

Vân Sương lập tức bắt lấy điểm then chốt, nhíu mày hỏi: “Các ngươi , các ngươi đều ở bên cạnh lang chủ? Thế các ngươi ?”

Phương Quý trầm giọng đáp: “Tiểu nhân… tiểu nhân từ hôm qua đau bụng, thật sự nhịn nổi, mới tiện… Phương Vũ và Ngô Vĩ là do lang chủ phái , Phương Vũ hôm nay lang chủ đường mệt mỏi, cổ họng khô rát, mà nước trong bầu đều uống cạn, nên sai lấy ít nước về.

Còn Ngô Vĩ thì lang chủ sai đến một thôn gần đây mua bánh đậu xanh. Loại bánh đó là do một phụ nhân lớn tuổi , từng bán ở trong thành, phu nhân nhà chúng thích ăn, nhưng về già yếu, còn đủ sức chợ, phu nhân vì thế mà buồn lòng một thời gian. Lang chủ thỉnh thoảng sai đến nhờ bà bánh mang về. Hôm nay tình cờ ngang qua đây, lang chủ nơi gần thôn của bà lão, liền sai Ngô Vĩ ghé mua một phần bánh đem về.

Còn Hứa Uy vốn luôn ở bên lang chủ, nhưng vì lang chủ thấy tiểu nhân mãi , lẽ lo lắng, nên mới sai Hứa Uy tìm xem tiểu nhân thế nào…

Ai ngờ… ai ngờ tiểu nhân , thì thấy lang chủ mất mạng !”

Nói tới đây, lấy tay che mặt, trông vô cùng thương tâm.

Vân Sương trầm ngâm , : “ dạo tặc phỉ hoành hành, chuyện lang chủ các ngươi hẳn rõ? Sao yên tâm đến mức để các ngươi hết, bên chẳng còn một ai? Là tâm quá lớn, là võ nghệ cao cường, chẳng xem bọn tặc phỉ ?”

Loading...