Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 263
Cập nhật lúc: 2025-08-22 23:29:58
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Nguyên Nhất lờ mờ hiểu , lên tiếng: “Ý của Vân nương tử là — ấn tượng sâu sắc với việc thêm cơm miễn phí, thể là Dung nương tử, mà là… một khác?! Hơn nữa, Dung nương tử thể theo lời , mới tìm tới quán của Vân nương tử?”
Thế thì thú vị .
Người từng giới thiệu quán ăn của Vân nương tử cho Dung nương tử là ai?
Lâm Vãn Chiếu nghĩ ngợi một hồi, do dự hỏi: “Người … thể nào là Hoàng lang quân?”
Dù cũng là đàn ông, ăn khỏe cũng lạ.
Vân Sương mỉm , : “Ban đầu đưa chính sách thêm cơm miễn phí là để thu hút những khách nhân bình dân, dư giả tiền bạc. Ta buôn bán nhỏ, chỉ là gánh hàng vỉa hè, tửu lâu sang trọng, càng đầu bếp trứ danh. Những khách hàng đầu tiên tới quán , đều là dân nghèo cần tiết kiệm.
Sau danh tiếng lan rộng, mới một điều kiện tìm tới nếm thử.
đối với những lo cơm áo, điều khiến họ ấn tượng sâu sắc tuyệt đối chuyện thêm cơm.”
Những chiêu trò nhỏ dành cho nghèo , trong mắt họ chẳng đáng để tâm.
“Ta lấy ví dụ — nếu là Hạ Đông gia của Hồng Phúc lâu tới quán ăn, nghĩ nàng sẽ ấn tượng vì điều gì?”
Lâm Vãn Chiếu vì giao tình với Hạ Văn Quân nên lập tức đáp ngay: “Với tính cách của Hạ Đông gia, nhất định sẽ nghĩ: một gánh hàng nhỏ như vì đông khách? Nó gì đặc biệt mà hút đến thế?”
Vừa dứt lời, nàng liền hiểu !
Sương tỷ tỷ lấy Hạ Đông gia ví dụ là vì… Hoàng lang quân cũng giống như Hạ Đông gia, đều là thương nhân!
Với thương nhân, chữ “lợi” luôn đặt lên hàng đầu! Khi họ thấy một quán nhỏ đông nghịt khách, điều họ chú ý đầu tiên sẽ là — vì hút khách đến thế!
Giống như Sương tỷ tỷ , chính sách thêm cơm miễn phí là để hút tầng lớp bình dân thích “tiện lợi nhỏ”, chỉ bọn họ mới mang chuyện đó kể như điểm hấp dẫn, để giới thiệu cho khác.
Dương Nguyên Nhất hít sâu một , cũng minh bạch: “Vân nương tử cho rằng, từng giới thiệu quán của nàng cho Dung nương tử… là một trong bốn tên tùy tùng của Hoàng lang quân?”
Bọn họ chính là những thuộc tầng lớp thấp như lời Vân nương tử miêu tả ?
Nếu theo hướng đó mà suy, thì Dung nương tử thể quan hệ cận với một trong họ.
Và nếu , nàng thật sự cơ hội giật dây, khiến g.i.ế.c Hoàng lang quân.
Chợt, Dương Nguyên Nhất sực nhớ điều gì, ngẩn : “Còn tờ phương thuốc độc mất tích… thể nào là Dung nương tử đưa cho hung thủ?”
Còn vì nàng đưa — tạm thời vẫn rõ.
Có thể là nàng xúi giục g.i.ế.c Hoàng lang quân bằng loại độc đó, hoặc là vì lý do khác.
Nghĩ thông nhiều mối liên hệ, trong lòng Lâm Vãn Chiếu khỏi run rẩy.
Nàng vốn đơn thuần, từ đầu chỉ nghĩ việc g.i.ế.c đủ đáng sợ, nào ngờ còn kẻ tự tay g.i.ế.c , nghĩ cách để kẻ khác tay.
Loại như , còn đáng sợ hơn cả hung thủ tự động thủ.
Nàng cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “ nếu như … tại Dung nương tử giấu chuyện nàng và Tưởng phu nhân là tỷ ?”
Dù nàng xúi giục khác g.i.ế.c Hoàng lang quân, cũng chẳng liên quan gì đến mối quan hệ , ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-263.html.]
Vân Sương trầm mặc giây lát, : “Ta cũng chắc. Có thể nàng khiến vụ án thêm phần phức tạp, tăng khó khăn trong điều tra, hoặc… cũng thể, trong lòng nàng áy náy, hy vọng khiến chúng vòng vèo thêm chút, để hung thủ thực sự cơ hội thoát .”
lúc đó, bổ khoái mà Dương Nguyên Nhất phái , bước bẩm: “Nguyên Nhất ca, hỏi , tên Phương Quý — bọn họ thực sự nghỉ tại chỗ cũ. Chỗ cũ họ thường nghỉ là ở gần con sông nơi Phương Vũ múc nước cho Hoàng lang quân, từ đó đến nhà Dung nương tử còn gần hơn, mà đến nhà nàng… nhất định qua đầu thôn.”
“ nơi đó quan đạo, cách thành môn xa, nên vì an , bọn họ mới đổi chỗ nghỉ.”
Điều chẳng khác nào xác nhận suy đoán của Vân Sương!
Đại Kim khỏi sững , lắp bắp : “Trời đất, thật gặp mặt Dung nương tử một . … chẳng chúng vẫn hung thủ thực sự gi.ết ch.ết Hoàng lang quân là ai ?”
Vì hôm nay Dương Nguyên Nhất khỏi thành, Đại Kim việc riêng, theo cùng, nên rõ bộ sự tình.
Vân Sương khẽ nhếch môi nhàn nhạt: “Không vội, giờ thì kẻ màn lôi , còn kẻ đẩy ‘ diễn chính’… chẳng khó tìm nữa .”
Nói , nàng liền phân phó Dương Nguyên Nhất vài việc cần .
Chiêu “dẫn rắn khỏi hang” , Vân Sương ít sử dụng, Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Ta hiểu . Vân nương tử yên tâm, tin tức, sẽ lập tức cho báo tin tới nàng.”
Vân Sương mỉm : “Vậy phiền Dương bổ khoái . Nếu còn gì khác, xin phép về .”
…
Ngoài trời phủ bóng đêm.
Vân Sương khẽ nghĩ thầm, hai tiểu tử ăn cơm , lúc về còn kịp cùng chúng chuyện trò, kiểm tra bài vở hôm nay.
Việc kiểm tra bài vở vốn là phần việc của Giang Tiếu.
Hắn dường như đặc biệt yêu thích việc . Mỗi ăn xong bữa tối, đều gọi hai đứa trẻ , nhẫn nại hỏi han hôm nay học gì, nếu , sẽ mỉm dịu dàng, xoa đầu cổ vũ.
Nếu phát hiện chúng lười biếng học hành đàng hoàng, cũng chẳng giận, chỉ từ tốn hỏi: hôm nay xảy chuyện gì? Vì chú tâm giảng?
Vân Sương thừa nhận, về khoản kiên nhẫn , vượt xa nàng.
Nàng từng hỏi vì thích hỏi bài hai đứa nhỏ đến , chỉ nhạt, bảo: phụ vẫn thường cẩn thận dạy dỗ như thế.
Dù tổ phụ và ngoại tổ phụ cũng coi trọng việc học hành của , nhưng một nghiêm khắc, một theo lối tự rèn kỷ luật, ai dịu dàng quan tâm bài vở của như phụ ngày .
Hắn chỉ đơn giản cảm thấy — để tâm đến việc học của , là một chuyện .
Nghĩ tới đây, lòng Vân Sương chợt trở nên mềm mại, dậy cáo từ với Dương Nguyên Nhất, rời khỏi công phòng.
TBC
Chuyện bên xong, Chu lang quân và những khác cũng chuẩn cáo từ.
Dương Nguyên Nhất vội vàng đích tiễn họ ngoài, đường cổng huyện nha, thử dò hỏi: “Hôm nay bận rộn nên kịp hỏi, chẳng Chu lang quân đến huyện Sơn Dương chuyện gì? Có điều gì cần chúng giúp đỡ ?”
Chu lang quân mỉm , định mở miệng đáp lời.
Ngay lúc , họ tới cổng huyện nha, Vân Sương còn kịp bước , thì phía xa thấy một ảnh quen thuộc, cổ cõng một bé gái, tay dắt theo một bé trai, mặt đầy tươi bước tới, thấy nàng, ánh mắt sáng lên, vui mừng reo lên: “Biểu tẩu! Trùng hợp quá! Y Nhi và Doãn Nhi đòi tìm tẩu, nên đưa bọn nhỏ tới…”
Chưa kịp dứt lời, trông thấy đàn ông bước theo Vân Sương — Chu lang quân.
Miệng lập tức há hốc mắt, mắt trợn tròn như thể thấy quỷ đầu trâu mặt ngựa giữa ban ngày!
Chưa kịp kêu lên, thì Chu lang quân nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm phức tạp chăm chăm cùng hai đứa trẻ bên cạnh, trầm giọng từng chữ: “Do Hứa, đây… rốt cuộc là chuyện gì?”