Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-08-22 23:29:59
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt của Do Hứa mở to hết cỡ, hồi lâu vẫn ngỡ đang hoa mắt.
Không đúng… Đại xuất hiện ở đây?! Chẳng nên đang ở Minh Kinh, cách đây nghìn dặm ?!
Những khác trông thấy Chu lang quân quen với Do Hứa, đều đồng loạt kinh ngạc .
Chỉ trừ Vân Sương.
Nàng lặng lẽ liếc cảnh tượng quỷ dị mắt, dù đầu óc linh hoạt đến mấy thì lúc cũng nhất thời gì.
Nàng phần nào đoán phận của vị Chu lang quân , vốn định khi rời khỏi huyện nha sẽ tìm cơ hội chuyện trò cùng một chút.
Trong tất cả , ngơ ngác nhất chính là hai đứa trẻ mà Do Hứa dẫn theo. Vân Y thấy Vân Sương, lập tức vui mừng gọi lớn: “Nương!”
Vân Doãn cả ngày gặp nương, chút sốt ruột liền gạt tay Do Hứa, chạy vội đến bên cạnh Vân Sương, một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu mỉm : “Nương, chúng con đến đón về nhà.”
Thấy , Vân Y cũng sốt ruột, nàng cũng gần gũi với nương, nhưng hiện giờ đang vai biểu thúc thúc, xuống nhờ thúc giúp. Nàng vội vàng lấy tay vỗ vỗ biểu thúc thúc như biến thành khúc gỗ , giọng non nớt mềm mại: “Biểu thúc thúc, con xuống.”
Người đàn ông bên mãi phản ứng.
Vân Y càng sốt ruột, vô thức lắc lư cơ thể nhỏ xíu, đang lúc Do Hứa vẫn còn đang bàng hoàng kịp giữ vững, chỉ thấy tiểu nha đầu trong một khoảnh khắc mạnh mẽ vặn , cả đột nhiên ngã ngửa . Tim Vân Sương lập tức nhảy lên tận cổ, còn kịp mở miệng, giọng lạnh lùng của Chu lang quân vang lên: “Do Hứa! Ngươi ngây cái gì?!”
Đại của xưa nay ôn hòa nghiêm chỉnh, nhưng một khi nổi giận, mang theo khí thế uy nghiêm của trưởng tử dòng dõi thế gia gánh vác kỳ vọng và trách nhiệm, Do Hứa lập tức rùng , hồn , vội vàng đỡ lấy tiểu nha đầu đang chênh vênh, cẩn thận đặt nàng xuống đất.
Tiểu nha đầu nguy hiểm thế nào, bàn chân chạm đất liền tươi chạy về phía A nương nhà , ôm chặt lấy đùi Vân Sương, ngẩng đầu : “Nương, con và A nhớ lắm! Hôm nay bắt kẻ ?”
Thiêu Vân sững sờ hai đứa trẻ , nhớ đến khi nãy Vân Y gọi Do Hứa là “biểu thúc thúc”, chỉ thấy đầu óc cuồng, nghĩ kịp mà buột miệng thốt lên: “Đây là… kế tử và kế nữ của biểu lang quân?!”
Trời ơi, dù khi nãy ở trong phòng công vụ huyện nha chuyện với Vân nương tử, đôi phần suy đoán.
đến lúc tận mắt chứng kiến, vẫn chẳng khác gì đá tảng từ trời rơi xuống, khiến ngây mất nửa ngày.
Do Hứa lúc mới từ từ hồn, vội vàng xua tay: “Không ! Dĩ nhiên ! Y nhi và Doãn nhi là hài tử ruột thịt của biểu !”
Sắc mặt Thiêu Vân càng thêm sửng sốt.
Do Hứa gấp đến mức vò đầu bứt tóc, nhất thời bắt đầu giải thích từ , liền phần bất đắc dĩ : “Dù … bọn nhỏ kế tử kế nữ gì cả, đừng lung tung! Biểu mà thấy sẽ tức giận đấy!”
Chưa kịp để khác phản ứng, Vân Y nghiêng đầu hỏi đầy thắc mắc: “Nương, kế tử kế nữ là gì ạ?”
Mọi : “……”
Vân Sương đang đau đầu thì Chu lang quân bên cạnh bỗng nhiên quỳ một gối xuống, trong đôi mắt ôn hòa là cả một cơn bão ngầm cuộn trào. dù cũng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, dẫu tâm trạng d.a.o động thế nào thì vẻ ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh tự tại. Hắn đăm đăm tiểu nha đầu mặt hồi lâu, bỗng mỉm , dịu giọng : “Là bọn họ nhầm . Con là Y nhi ? Lần đầu gặp mặt, là biểu bá bá của con.”
Vân Y vốn gan , lạ như thế cũng sợ hãi, chỉ tò mò đàn ông mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-264.html.]
Chợt giọng cất lên, nàng khựng , lanh lảnh : “Biểu bá bá cũng giống biểu thúc thúc, là nhân của chúng con ?”
TBC
Trước nàng từng hỏi nương biểu thúc thúc là ai, nương đó là của các con.
Đứng cạnh bên, Vân Doãn tuy mở miệng, nhưng vẫn mang theo vài phần cảnh giác và tò mò Chu lang quân. Nhìn thấy ánh mắt quen thuộc giữa đôi mày của Vân Doãn, Chu lang quân khẽ động tâm, khóe môi càng cong lên: “ , biểu bá bá là của các con.”
Vân Y và Vân Doãn tuy từng gặp biểu bá bá , nhưng theo bản năng cảm thấy thích . Một đẽ ôn nhu như , bọn nhỏ từng gặp qua bao giờ.
Quả nhiên đúng như lời nương , bọn họ còn nhiều nhiều nhân.
Thân nhân của họ, đều là những đặc biệt !
Vân Y khỏi mắt lấp lánh về phía Vân Sương, hào hứng : “Nương! Nương! Người thấy ? Chúng con thêm một biểu bá bá đó!”
Thấy nàng hào hứng như , Chu lang quân nhịn bật , bất giác đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, dịu giọng : “Không chỉ biểu bá bá , các con còn tằng tổ phụ và biểu tổ nương cũng đến . Họ mà thấy các con, nhất định sẽ vui mừng.”
Do Hứa , bất chấp cái cằm gần như tê cứng, há hốc miệng, kinh ngạc kêu lên: “Đại , gì ? Tổ phụ và nương… cũng đến ?!”
Chu lang quân chỉ nhàn nhạt liếc một cái, trả lời.
Chỉ một ánh mắt , cũng đủ khiến tim Do Hứa run rẩy.
Hắn hiểu rõ, đại giận — vì báo cho bọn họ chuyện hệ trọng như thế .
Chu lang quân để ý đến Do Hứa nữa, xoa đầu Vân Y một nữa mới dậy, ánh mắt về phía Vân Sương, trong con ngươi tia sáng ôn hòa mà chân thành, chậm rãi : “Xin thứ , suốt dọc đường vì tiện sự mà giấu phận, tại hạ họ Do, tên một chữ là Dã, là đại của Hứa nhi, cũng là biểu của A Tiếu.
Trước đây rõ mối quan hệ giữa Vân nương tử và A Tiếu, nhiều hành xử thỏa đáng, mong Vân nương tử đừng để bụng.”
Trên mặt Vân Sương vẻ gì kinh ngạc, chỉ mang theo chút bất đắc dĩ, khẽ mỉm : “Do lang quân gì ? Chúng xưa nay dịp nghiêm túc quen, chút hiểu lầm cũng là chuyện thường, chẳng cần xin trịnh trọng đến thế.
Ta vốn định, đợi vụ án lắng xuống, sẽ tìm cơ hội trò chuyện cùng Do lang quân một phen.
Do lang quân đến, là… vì Giang tổng binh ?”
Dù thời gian cả ngày để tiêu hóa chuyện, sự sáng suốt và nhạy bén của nữ tử lúc vẫn khiến Do Dã âm thầm tán thưởng. Khóe miệng cong lên: “Mấy năm nay, điều tổ phụ lo nhất chính là A Tiếu. Chỉ tiếc rằng A Tiếu… chút hiểu lầm với chúng , nên nhiều năm qua ít khi về thăm tổ phụ.
Nay đột nhiên tin A Tiếu sắp thành , lão nhân gia trong lòng yên, nhất định đích đến xem một chuyến, chỉ mong gây thêm phiền toái gì cho A Tiếu và Vân nương tử.”
Lúc Do Hứa rốt cuộc cũng tỉnh táo trở , cái tính ương bướng trong lòng lén trỗi dậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người đến , còn là gây phiền phức gì, đại , thấy cắn rứt lương tâm ?”
Hắn ngỡ nhỏ, nhưng Do Dã rõ từng chữ.
Do Dã lập tức nhíu mày, âm thầm trừng mắt liếc Do Hứa một cái đầy đau đầu.
Đã đến Hạ Châu gần bốn năm , mà vẫn cứ như đứa trẻ, chẳng trưởng thành lên chút nào.
Vân Sương nhịn , khóe môi khẽ nhướng lên, mỉm : “Vừa ăn chút gì lót , nhưng thực chẳng bao nhiêu. Nếu Do lang quân chê, đến nhà dùng bữa lót lòng chăng?”