Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-08-22 23:30:26
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần thị tuy hiểu vì mấy đứa trẻ đột nhiên phản ứng dữ dội như , nhưng chuyện trẻ con giả bệnh hoặc cố tình khiến bản ốm để tránh đến trường, thì bà quá quen thuộc, lập tức nhăn mặt than thở: “Chuyện quả thật! Tiểu nhi nhà hồi nhỏ cũng từng mấy chuyện như , cố ý cả đêm đắp chăn để cảm, chỉ để khỏi đến lớp sách!”
Vân Y thế, bỗng giơ tay chỉ thẳng Lương Trung Vĩ, lớn tiếng tố cáo: “Lương Trung Vĩ cũng từng cố ý bệnh, đó còn Mạnh phu tử mắng cho một trận đấy!”
Bị lật tẩy bất ngờ, tiểu béo con giật hoảng hốt, mặt mũi đỏ bừng, lí nhí cãi: “Ta… ! Lúc đó bệnh thật mà!”
Đám lớn đều im lặng trong chốc lát. Cuối cùng là Do Dã nhịn bật thành tiếng, giơ tay day nhẹ trán, giọng mang theo vẻ bất lực: “Xem vẫn hiểu rõ tiểu oa nhi lắm. Không trách tổ phụ luôn , khai tâm dạy dỗ trẻ tầm tuổi chẳng dễ dàng gì…”
Chỉ riêng việc nắm bắt mấy cái tâm lý đơn giản kỳ quặc đến khó hiểu của bọn trẻ thôi, cũng đủ khiến lớn ngã sấp mặt ít .
Tuy sự thật khiến dở dở , nhưng Mạnh phu tử chỉ cảm nhẹ, Trần phu tử cũng nhẹ cả lòng, khổ xoa trán: “Vậy là vì mà Mạnh phu tử đến ở chỗ khác, ngay cả nhà cũng dám về? Sợ học sinh đồng nghiệp trong tư thục phát hiện nguyên nhân thật sự của việc xin nghỉ?”
Với tính cách quá cẩn trọng, cẩn thận từng li từng tí như Mạnh phu tử, việc cũng gì lạ.
Vân Sương khẽ gật đầu, đáp: “Ta nghĩ, Mạnh phu tử ở một một thời gian, dưỡng bệnh, định tâm tình — e là cũng là nguyên nhân thầy chọn rời nhà.”
Lời nàng còn dứt, thì một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đột ngột chạy quán, đảo mắt một vòng, liền thấy Vân Sương đang bên bàn gần cửa sổ, ánh mắt lập tức sáng lên, chạy bổ tới: “Vân nương tử! Người bảo tìm giúp tìm thấy ! Ngài đang đường tới đây, sợ chậm trễ nên chạy báo tin!”
Đây chính là tiểu học đồ ở y quán gần nhà Mạnh phu tử — mà Vân Sương nhờ giúp đó. Nàng thấy nhóc rảnh tay, nên đưa mấy đồng tiền nhờ tìm giúp.
Tuy Mạnh phu tử ở nhà, nhưng cách vài ngày cho tới y quán lấy thuốc, thành tiểu học đồ rõ Mạnh phu tử đang ở .
Thực , Mạnh phu tử cũng xa, chỉ là tới ngôi thôn nhỏ gần cửa thành ngoài thành trọ tạm một gian nhà nông. Từ đó tới đây, nếu quá thong thả, thì chỉ cần tới nửa canh giờ.
Mà giờ mới hơn một khắc kể từ lúc họ ghé y quán — còn tới nửa canh giờ.
Vân Sương khỏi thẳng dậy, ngạc nhiên: “Ngươi tìm thấy nhanh ?”
Tiểu học đồ hì hì: “Cũng là do may thôi. Còn tới cửa thành thì thấy Mạnh phu tử đang đường về. Ta liền chạy tới ngay lời dặn của Vân nương tử.”
Theo tin từ y quán, bệnh của Mạnh phu tử gần khỏi, nên Vân Sương mới mạo mời tới quán gặp mặt.
Vì sợ cái tên “ lạ” của đủ sức thuyết phục, nàng còn dặn tiểu học đồ nhất định lấy danh nghĩa của Trần phu tử mời. Dù Mạnh phu tử thật sự bất tiện, nhưng vì kính trọng Trần phu tử, chắc chắn cũng sẽ đưa lời giải thích rõ ràng.
Không ngờ… tình cờ gặp đúng lúc Mạnh phu tử đang về.
Tiểu học đồ còn vui vẻ kể thêm: “Mạnh phu tử xong liền bảo sẽ qua ngay. Ngài vốn dĩ đang định về tư thục tìm Trần phu tử.”
Vân Sương sững : “Mạnh phu tử khỏi hẳn mà? Ngài về tư thục gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-289.html.]
Tiểu học đồ gãi đầu: “Cái … cũng rõ lắm ạ…”
Cậu học đồ vốn chỉ nhận nhiệm vụ truyền lời Vân Sương giao phó, dĩ nhiên tiện hỏi han quá nhiều.
Vân Sương cũng khó , chỉ gật đầu dặn: “Vất vả cho ngươi , nếu còn việc thì cứ về y quán .”
Sau khi tiểu học đồ rời khỏi, nàng lập tức sang ba đứa nhỏ, nghiêm giọng dặn: “Lần Mạnh phu tử cảm lạnh là điều phu tử mong . Lát nữa gặp mặt, các con lấy chuyện chọc ghẹo phu tử. Như là thất lễ, cũng là kính trọng thầy.”
Vân Y lập tức lấy tay bịt miệng , gật đầu thật mạnh: “Nương, con ! Bị bệnh khổ, ai mà bệnh ! Mạnh phu tử chắc cũng là bất đắc dĩ thôi!”
Cô bé từng bệnh nên hiểu cảm giác thế nào.
Vân Doãn cũng khẽ gật đầu: “Nương, con hiểu.”
Chỉ một là “khó trị” — chính là Tiểu Béo Lương Trung Vĩ. Thấy cứ liếc mắt đánh trống lảng, giả vờ như thấy, Vân Sương nhịn bật . Trần phu tử nàng đang khó xử, bèn khẽ đanh giọng: “Lương Trung Vĩ, ngươi rõ lời nương của Vân Y và Vân Doãn ? Mạnh phu tử mấy đứa nhóc ham chơi giả bệnh để trốn học như các ngươi.”
Trần phu tử vốn uy, hơn nữa bản Tiểu Béo cũng đang chột , bây giờ đành bĩu môi, ấm ức nhỏ giọng đáp: “Con… con .”
Lời dứt, chỉ thấy một đàn ông mặc trường sam màu xanh nhạt, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt gầy gò điềm đạm đang chậm rãi tiến quán cùng một tiểu đồng. Sắc mặt tái nhợt, mỗi khi bước vài bước nghiêng đầu khẽ ho khan hai tiếng.
Dù Vân Sương từng gặp Mạnh phu tử, nàng cũng gần như lập tức nhận .
Thấy bên cạnh Trần phu tử chỉ một mà còn tụ tập khá đông , cả ba đứa trẻ, Mạnh phu tử rõ ràng sững . nhanh trấn định, thu cảm xúc mặt, bước tới gần ba bước, cúi hành lễ với Trần phu tử: “Trần phu tử, những ngày qua khiến bận tâm .”
TBC
Người hiển nhiên thông minh — tuy rõ bộ tình hình, nhưng lập tức đoán đôi phần.
Trần phu tử vội dậy, định bước tới đỡ lấy, nhưng Mạnh phu tử liền lui về một bước, nhẹ ho một tiếng : “Trần phu tử, tại hạ vẫn khỏi hẳn cảm lạnh, nếu đến gần quá, e sẽ truyền bệnh cho chư vị.”
Trần phu tử đành ngừng bước, thở dài bất lực: “Thái Bạch, chuyện như gì thể với ? Dù nguyên nhân ngươi xin nghỉ, cũng mặt bọn nhỏ gì. ngươi im lặng mất mấy ngày thế mới khiến lo lắng, mấy đứa nhỏ nghĩ lung tung cả !”
Nghĩ đến việc đứa nghi ngờ Mạnh phu tử hại, ông buồn bực.
Mạnh phu tử lúc mới phần nào hiểu lý do vì một nhóm tụ tập tại đây, sắc mặt ngượng, hành lễ: “Khiến Trần phu tử lo lắng, quả thực là tại . Lần xin nghỉ, ngoài việc cảm lạnh, là do … trượt Hương thí, tâm tình yên, nhân cơ hội ngoài tĩnh tâm một chút…”
“Nói cho cùng, vẫn là phiền Trần phu tử .”
“Lão phu sớm dạo ngươi vui.”
Trần phu tử khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Ta ngươi vốn định về tư thục tìm ? Có chuyện gì ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Mạnh phu tử đột ngột căng thẳng . Hai má ông khẽ phồng lên, trong mắt hiện rõ sự khó xử và do dự…