Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 319

Cập nhật lúc: 2025-08-23 22:38:09
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lông mày Vân Sương lập tức nhíu chặt hơn, thậm chí kiềm khẽ bật một tiếng lạnh.

Do Dã nàng, sợ nàng suy nghĩ nhiều, vội : “ nàng cần quá lo lắng. A Tiếu sớm cắt đứt quan hệ với Giang gia . Những gì bọn họ giờ đây, chỉ là đơn phương mà thôi, chẳng thể ảnh hưởng đến A Tiếu nửa phần.

Chỉ là, nay A Tiếu hồi kinh, sắp thánh thượng ban phong, nếu Giang gia nhân cơ hội mà quấn lấy, chuyện giữa nàng và A Tiếu, e là các nàng sẽ mất thế chủ động.

Chi bằng, khi bọn họ tay, chúng hãy công khai quan hệ giữa nàng và A Tiếu. … như , e là sẽ đẩy nàng lên đầu ngọn sóng.”

Chưa đến chuyện chuẩn một hôn sự dễ dàng gì, giờ là giữa tháng Chạp, Tết sắp đến nơi.

thúc ép thế nào, thì hôn sự giữa Vân nương tử và A Tiếu cũng đợi qua năm mới mới thể tiến hành.

Một khi tin tức truyền , thì khi hôn lễ tổ chức, Vân nương tử ít nhiều sẽ chịu chút điều tiếng.

Thế nhưng Vân Sương chỉ điềm đạm : “Ta cả, dễ tổn thương như . Do lang quân cho rằng cách nào là lợi nhất cho và Giang tổng binh, cứ theo đó mà .”

Tuy nàng sợ gió mưa, nhưng đối với tấm lòng bảo vệ nàng của họ, nàng vẫn cảm kích khôn cùng.

Do Dã bật : “Ta dĩ nhiên Vân nương tử hạng yếu đuối… Thôi , chuyện đợi nàng về thương lượng cùng A Tiếu quyết định cũng .”

Lúc hai đang chuyện, sắp đến cổng lớn của Hình bộ.

Bỗng dưng, ánh mắt thiện của Do Dã thu đôi chút, dừng bước, hướng về phía một nam tử mặc quan phục màu tím, hình cao lớn, râu ria đầy mặt đang vội vã tới mà hành lễ: “Hạ quan tham kiến Tôn thượng thư.”

Vân Sương vội vàng cùng Do Dã hành lễ, đồng thời âm thầm quan sát nam nhân mặt.

Chỉ thấy bốn mươi, năm mươi tuổi, dung mạo tuy thô kệch, nhưng khí chất trầm . Tuy nhiên lúc , mặt ông là nụ hân hoan thể kìm nén, trong ánh mắt dày dạn kinh nghiệm hiện lên sự kích động giấu nổi, tạo thành một mâu thuẫn kỳ lạ với vẻ ngoài điềm tĩnh của ông .

Quan hệ giữa ông và Do Dã dường như thiết. Sau khi ánh mắt chỉ lướt qua Vân Sương một lượt, ông liền , đỡ Do Dã dậy, kìm xúc động :

“A Dã, biểu của ngươi quả là bất phàm! Mới đến ba mươi tuổi mà thánh thượng đích phong Trường Lưu hầu! Là thánh chỉ đích ban, đấy là ngự phong đó! Ngươi , khi tin , kích động đến mức nào!

Chúng đợi ngày bao nhiêu năm ! Để xem hôm nay, còn ai dám thánh thượng đến quyền ban thưởng cho thần tử cũng !”

Nói đến cuối, thậm chí ông còn chút nghẹn ngào, giọng cũng lạc .

Do Dã chỉ mỉm nhẹ: “Tạ Tôn thượng thư khen ngợi biểu của hạ quan. Có điều, nơi là chốn công cộng, ý của thượng thư, hạ quan xin mặt biểu ghi nhận.”

Ngụ ý nơi đây tiện để nhiều.

Thế nhưng vị Tôn thượng thư rõ ràng là thẳng thắn, mừng rỡ quá độ, kìm bật sảng khoái, đập mạnh vai Do Dã, nghiến răng :

“Ta mấy câu gì mà nên ? Trước thì thôi, hôm nay vui, tiếp tục rụt rè nữa!

Biểu ngươi quả là hảo hán! Trước cứ tưởng chỉ là một tên võ tướng đánh trận! Các ngươi giấu kỹ thật đấy!

Không , tối nay mở mấy vò rượu ngon lâu năm, cùng hảo hảo chúc mừng một phen!”

Dứt lời, ông đập mạnh lên vai Do Dã một nữa, lớn Hình bộ.

Vân Sương khỏi phần kinh ngạc bóng lưng ông rời .

Không ngờ, Thượng thư Hình bộ hào sảng như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-319.html.]

Do Dã như hiểu sự ngạc nhiên trong ánh mắt nàng, khẽ mỉm : “Tôn thượng thư từng ở trong quân mười mấy năm, nên ít nhiều mang tính cách của tướng lĩnh.”

Rồi khẽ gật đầu, nhẹ giọng tiếp: “Xem , thánh chỉ ban thưởng chính thức hạ xuống, còn thuận lợi hơn nghĩ nhiều.”

Vừa , ánh mắt vốn ôn hòa của liền mang thêm vài phần băng lãnh, nhàn nhạt về phía hoàng thành.

Cùng lúc đó, tại phủ Thang gia trong kinh thành.

“Ngươi , Viên Khôn Hải đích đem thánh chỉ trao cho cái tên nghiệt tử ?! Không tỷ phu bên mời Thái hậu mặt ngăn cản ?!”

Sắc mặt Thang Hữu Niên đen như mực, nghiến răng nghiến lợi, vội vã bước nhanh hậu viện.

Phía là một vị mưu sĩ cũng mặt mày u ám, nhanh chóng đuổi theo, thấp giọng : “Thái hậu nương nương quả thực đến điện Hàm Nguyên từ sáng sớm, cầu xin Thánh thượng thu hồi thánh chỉ. Tuy rằng Giang Tiếu quả đúng là c.h.é.m Hốt Đồ Liệt, khiến Kim Mông quốc đại loạn, nhưng việc Kim Mông quốc loạn lạc là phúc họa với Đại Tề , còn thể đoán định. Nếu đến lúc đó để một bộ tộc tàn bạo hơn lên nắm quyền, thì cục diện của chỉ càng thêm nguy nan!

Huống hồ, do Kim Mông quốc đại loạn, một bộ tộc nhỏ vốn chịu sự khống chế của chúng cũng nhân cơ hội quấy phá khắp nơi, nhiều khiêu khích tại biên giới phía Bắc của Đại Tề. Những rắc rối , chẳng đều do tên Giang Tiếu gây ?

Một chiến công rõ là họa phúc như , thể xứng với vinh sủng to lớn thế ! Toàn thiên hạ tuy hồ đồ, nhưng Thánh thượng há cũng hồ đồ như ? Thế nhưng… Thánh thượng quyết tâm đến cùng, ngay cả khi Thái hậu nương nương đích quỳ bên ngoài điện Hàm Nguyên, Ngài vẫn chịu thu hồi thánh mệnh!

Hơn nữa… Thánh thượng còn giở một chiêu hiểm, của chúng vốn nghĩ Ngài nhất định sẽ để đại thái giám Cao Thịnh bên cạnh Ngài đích tuyên chỉ, nên phái giám sát suốt từ sáng sớm.

Nào ngờ… chẳng rõ từ khi nào, thánh chỉ giao cho Viên Khôn Hải. Cuối cùng chính là Viên Khôn Hải đích ban chỉ!”

Mãi đến khi thánh chỉ tuyên xong xuôi, của bọn họ mới chuyện .

TBC

khi , quá muộn !

Là Trung thư tỉnh tham tri chính sự, Viên Khôn Hải đích tuyên chỉ ban phong cho Giang Tiếu – đây là vinh dự bậc nào? Thánh thượng là… chính thức tuyên chiến với bọn họ, với gia tộc bên ngoại là Mộc gia ?

Sắc mặt Thang Hữu Niên càng càng khó coi.

Hắn sải bước thư phòng, phịch xuống ghế bàn, cắn răng : “Thánh thượng lớn , cánh cũng cứng cáp , còn che giấu chút ít, giờ thì chẳng thèm ngụy trang nữa.

… dù là chân long thiên tử, chẳng bao năm qua cũng chúng đè ép đó ? Muốn thoát khỏi sự khống chế của chúng , dễ thế?

Bên tỷ phu ngươi ?”

“Bên Mộc thừa tướng tạm thời phản ứng gì, chỉ là…”

Vị mưu sĩ do dự tiếp: “Vừa , từ Mộc phủ đến… hỏi thăm một chút về chuyện hôn sự giữa Tứ nương tử nhà và Giang tổng binh.”

Ánh mắt Thang Hữu Niên đột nhiên sáng lên, khóe môi dần nhếch lên, trầm giọng : “Phải , suýt nữa thì quên mất, chúng vẫn còn một quân cờ trong tay. Trước còn chê cái tên chỉ là võ tướng giữ biên ải, xứng với Tứ nương nhà . Nay tước vị trong , miễn cưỡng cũng đủ tư cách rể nhà .”

Mưu sĩ lạc quan như : “… Giang Tiếu vốn quan hệ với Giang gia, điều quan trọng nhất là, tiểu nhân thành từ lúc còn ở Hạ Châu …”

“Hôn nhân đại sự, là mệnh phụ mẫu, lời mai mối! Tên bao năm nay qua với Giang gia thì thôi, ngay cả Do gia cũng chẳng gần gũi, thành thật, chỉ sợ Giang gia và Do gia cũng . Thế thì tính là thê gì chứ?!”

Thang Hữu Niên lạnh: “Hơn nữa, đàn bà xuất từ những nơi nhỏ bé như , ắt đều là hạng ti tiện, phẩm giá, thể sánh với Tứ nương tử nhà ?

Cá chép giả và ngọc trai đặt cạnh , mù ắt sẽ nên chọn cái nào.”

Hắn khẽ dừng , ánh mắt thoáng hiện vẻ âm trầm, tiếp: “Ta nhớ… mấy ngày nữa chẳng là tiệc đầy tháng của Tuyên ca nhi ? Lát nữa gọi phu nhân tới đây, bảo bà đưa thiệp mời đến vị tân tấn hầu – để kết kết ý một phen.”

Hai mải chuyện, bên ngoài cửa sổ thư phòng, một bóng dáng màu xanh ngọc vụt qua lặng lẽ.

Loading...