Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-08-24 23:02:10
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời dứt, sắc mặt Thang Cẩm Hương lập tức đại biến, xác thực nam tử cưỡi ngựa mắt chính là gã võ phu tàn bạo mà phụ nàng sống c.h.ế.t nàng gả cho. Trong lòng nàng nhất thời sinh cảm xúc vô cùng phức tạp.

Vân Hạo Nhiên thì mờ mịt. Hắn rời khỏi Minh Kinh hơn nửa tháng , chuyện thánh thượng phá lệ đích phong một vị Trường Lưu Hầu.

Ngay lúc , nam tử ngựa rũ mắt, ánh chăm chú rơi , cất giọng trầm : “Vừa thấy đôi chút tranh chấp của các ngươi. Bất quá chỉ là một việc nhỏ, đáng để kinh động đến Kinh Triệu phủ.”

“Việc nhỏ?!”

Ánh mắt Thang Cẩm Hương lập tức trừng lớn. Ban đầu, khi mặt chính là kẻ mà phụ nàng nàng lấy, nàng còn miễn cưỡng cảm thấy chút hài lòng. hiện tại thấy ý thiên vị tên thư sinh nghèo , lập tức sinh lòng bất mãn, cất giọng gay gắt:

“Ngài , tên cố ý đ.â.m xe ngựa của , khiến móng tay gãy, còn rơi mất một viên trân châu! Trường Lưu Hầu ngài bảo đây là việc nhỏ, chẳng lẽ ngài định đền một viên trân châu ?!”

Ánh mắt Giang Tiếu nheo , tự nhiên nhận thái độ của nữ tử khi phận của đổi vi diệu thế nào. Nhìn lướt qua phù hiệu nhà họ Thang xe ngựa nàng, trong lòng vài phần rõ ràng, điềm đạm :

“Nếu nương tử nhất quyết vị công tử đền ngọc châu, xin hãy xuất trình chứng cứ chứng minh rằng cố ý đ.â.m .”

Thang Cẩm Hương lập tức tức giận gắt lên: “Vậy là Trường Lưu Hầu ngài nhất định về phía tên thư sinh đó để chống đối ?!”

Giang Tiếu nhếch môi, như thể cảm thấy lời vô lý: “Ta chỉ về phía lẽ mà thôi. Đây là chân thiên tử, nhận thánh ân, tự cho trách nhiệm góp phần giữ gìn sự công chính và bình của Minh Kinh.

Nếu nương tử chứng cứ vị công tử cố ý đ.â.m xe, cần của nương tử tay, chính sẽ đưa đến Kinh Triệu phủ. nếu …”

Hắn ngừng , ánh mắt bỗng lạnh vài phần: “Vậy thì mời nương tử rời sớm một chút, đừng chắn đường bản hầu nữa. Nếu nương tử nhất quyết đưa việc công đường, bản hầu cũng ngại phái theo dõi đến cùng. Dù bản hầu hạng việc nửa chừng.”

“Ngài!”

Thang Cẩm Hương thể tin nổi , ngờ vì một tên thư sinh nghèo thể đến mức ! Nàng nào chứng cứ cố ý va ? Vốn dĩ lên Kinh Triệu phủ cũng là để nũng nịu, nhờ tứ thúc giúp sức chỉnh đốn tên thư sinh .

Nếu của giám sát từ đầu đến cuối, mấy thủ đoạn nhỏ của nàng thể thi triển?

Quả nhiên nàng và khắc mệnh! Lại nghĩ đến lời tiểu tiện nhân Do Tranh Huệ hôm về phụ nữ quê mùa , nàng càng giận, càng tủi . Dậm chân thật mạnh, mắt hoe đỏ, nghiến răng một câu “Ta thèm để ý đến ngươi nữa”, xoay lên xe ngựa, lạnh giọng sai phu xe rời .

Thái độ khiến lông mày Giang Tiếu càng nhíu chặt, nhưng kịp suy nghĩ kỹ hơn, một giọng nam ấm áp dịu dàng vang lên.

Vân Hạo Nhiên xoay , vẻ mặt đầy cảm kích, hướng hành lễ:

“Thảo dân cảm tạ Hầu gia tay tương trợ, ân đức , thảo dân thực sự lấy gì báo đáp.”

Nói xong, vẫn cúi đầu, chờ đối diện lên tiếng, nào ngờ thấy một giọng thiết, ôn hòa khác hẳn âm điệu lạnh lẽo khi đối phương đối đáp với nhà họ Thang:

“Vân… lang quân cần đa lễ, đây là việc nên .”

Nếu giọng vẫn là giọng đó, Vân Hạo Nhiên suýt nữa tưởng rằng mặt đánh tráo. Hắn nhất thời quên cả lễ nghi, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng Hầu gia uy nghi lưng ngựa.

Lúc , gương mặt Giang Tiếu, sát khí tiêu tan, đôi mắt đen nhánh còn mang theo nét ôn nhu, môi mỏng khẽ cong, :

“May mà về kịp. Vào phủ chuyện tiếp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-339.html.]

Sáng sớm hôm nay truyền cung, khỏi cung thì gặp của Do Dã tới báo, trưởng của Vân Sương tìm , chờ xong thủ tục ở Hình bộ sẽ đưa đến phủ. Vụ án kết thúc, Vân Sương cũng cần tiếp tục lấy phận Hà Song xuất hiện nữa, kế tiếp sẽ về phủ Giang Tiếu.

Huynh nhận tại phủ , chính là thích hợp nhất.

Giang Tiếu vì thế vội vã trở về phủ, ai ngờ gặp ngay cảnh tượng .

Nói xong, dặn Trần Thanh Vân bên cạnh: “Thanh Vân, đưa Vân lang quân phủ.”

Trần Thanh Vân lập tức đáp lời.

Vân Hạo Nhiên cứ thế, trong lòng còn mơ hồ, theo vị Trần công tử một tòa phủ xa, đưa đến tiền sảnh.

Vân Hạo Nhiên xuống bao lâu, vị Trường Lưu Hầu lúc còn cưỡi ngựa oai phong bên ngoài sải bước tiến sảnh. Hắn theo bản năng định dậy hành lễ, nhưng đối phương nhanh chân bước đến, ấn trở , mỉm :

“Giữa chúng cần đa lễ. Thật , nếu , nên hành lễ là mới đúng.”

Hắn là ca ca của Sương Nương, tức cũng là ca ca của .

TBC

Lông mày Vân Hạo Nhiên khẽ nhíu, chút nghi hoặc: “Thảo dân đây… chẳng quen Hầu gia?”

Giang Tiếu nghĩ thầm, chắc Vân Sương và cũng sắp đến , mỉm đáp: “Ta nhận Vân lang quân, còn Vân lang quân thì hẳn từng gặp . Vân lang quân một tiểu , tên gọi là Vân Sương, chăng?”

Cả Vân Hạo Nhiên chấn động, theo phản xạ bật dậy, thậm chí quên cả thở: “Hầu gia… Hầu gia chẳng lẽ quen của thảo dân?”

“Tự nhiên là quen.”

Khóe môi Giang Tiếu cong lên, trong mắt tràn đầy ý dịu dàng thể che giấu, nhẹ giọng : “Muội của Vân lang quân, hiện tại là thê tử của . Theo lễ thường, gọi Vân lang quân một tiếng A mới đúng.”

Vân Hạo Nhiên trừng lớn mắt, nhất thời cứ ngỡ lầm.

Hắn… là phu quân của Sương nhi?! nhớ rõ năm đó Sương nhi tên súc sinh Hà Văn Tân lừa bắt , dù… dù nàng vẫn còn sống, cũng nên là thê tử của !

Huống chi, là Trường Lưu Hầu thánh thượng phong, là đang sủng ái, khí thế như , thường thể với tới?

Muội , rõ ràng là hai thế giới khác biệt, Sương nhi thể là thê tử của !

Thấy nét mặt đầy kinh ngạc, tin nổi của Vân Hạo Nhiên, Giang Tiếu cũng vội giải thích, chỉ khẽ : “Sương Nương chắc sắp tới , đến lúc , nàng sẽ tự chuyện với Vân lang quân…”

Lời còn dứt, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp, tiếng của Do Dã vang lên tiên:

“A Tiếu, Trần Thanh Vân các ngươi gặp nhà họ Thang ở ngoài cửa, chứ?”

Mọi trong sảnh theo bản năng đầu về phía tiếng bước chân vọng đến, chỉ thấy đầu chính là Do Dã và Vân Sương.

Ngay từ lúc bước , ánh mắt Vân Sương dừng nơi Vân Hạo Nhiên, còn Vân Hạo Nhiên cũng kinh ngạc nàng rời, dường như mơ hồ đoán điều gì đó. Trong mắt dâng lên sự chấn động, thể tin nổi, cùng với một nỗi nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, và cả niềm vui sướng đến tột độ. Mà trong lòng nàng, hiểu cũng trào dâng một chút rụt rè, xao động đặc trưng của cốt nhục tương phùng.

Nàng chậm rãi bước tới mặt Vân Hạo Nhiên, tháo trâm, buông mái tóc đen như mây, đôi môi cong lên một nụ khẽ, nhẹ nhàng gọi:

“A …”

Loading...