Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 355

Cập nhật lúc: 2025-08-24 23:02:28
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Sương về phía Ngụy Vô Thao, tạm thời bước ngoài.

Chưa đến việc lúc lúc để bại lộ phận là Hà Song của nàng, thì với phận hiện tại, nàng cũng chẳng tư cách gì để trực tiếp can dự vụ án .

Vả , tuy từng thất vọng một hành động của Ngụy Vô Thao trong vụ án c.h.ặ.t x.á.c thí sinh, nhưng về thái độ và năng lực phá án của , nàng vẫn khá tán thành.

Bởi , Vân Sương quyết định hết cứ quan sát tình hình.

Hai nha bên cạnh Trần Nguyệt Lan dọa cho kinh hãi, nhưng cũng dám tiến thêm bước nào, chỉ hoảng hốt về phía Ngụy Vô Thao.

Ngụy Vô Thao ánh mắt âm trầm, cất tiếng hỏi: “Nói , vì các ngươi để nương tử nhà các ngươi xuất hiện ở chỗ ?”

Trong hai tiểu tỳ, vóc dáng tròn trịa hơn lập tức bật : “Nô tỳ… nô tỳ cũng rõ nữa. Lúc tiệc sắp bắt đầu, nương tử dẫn chúng nô tỳ đến đại sảnh yến tiệc. Ai ngờ… ai ngờ nửa đường, nương tử đột nhiên dừng , bảo nhà xí một chuyến.

Chúng nô tỳ mảy may nghi ngờ, liền cùng theo, ai ngờ mãi thấy nương tử trở . Nô tỳ cảm thấy gì đó , tìm thì phát hiện nương tử biến mất từ lúc nào.

Sau đó, chúng nô tỳ chia khắp nơi tìm kiếm, mãi đến khi gia nhân Thang phủ phát hiện dẫn đến đây…”

Ngụy Vô Thao nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Trước khi nương tử các ngươi đột nhiên dừng , biểu hiện gì khác thường ?”

Người còn , vóc dáng mảnh mai hơn, cắn môi đáp: “Nương tử… sắc mặt nương tử lúc hình như tái một chút. Chỉ là… sắc mặt nương tử dạo gần đây vốn , nô tỳ cũng chắc nhầm …”

Sắc mặt tái nhợt…

Vân Sương cụp mắt trầm ngâm.

Nghe theo lời hai nha , Trần nương tử đột ngột tìm cớ tách khỏi bọn họ, dường như chuyện lên kế hoạch từ , mà giống như nàng phát hiện điều gì đó bất ngờ, cần lập tức một , nên mới bịa lý do nhà xí để rời .

Là chuyện gì… khiến nàng dốc hết can đảm một hành động?

Ngụy Vô Thao cũng trầm tư một lúc, hỏi: “Nương tử các ngươi là của Bình vương điện hạ ? Các ngươi báo chuyện nương tử mất tích với Bình vương ?”

Hai tiểu tỳ lập tức như sực nhớ điều gì đáng sợ, nào cũng run lẩy bẩy. Cuối cùng vẫn là nha tròn trịa mở lời : “Nô tỳ… nô tỳ dám với Bình vương điện hạ. Ngài luôn coi trọng nương tử, nếu chúng nô tỳ để lạc mất , chắc chắn sẽ nghiêm trị bọn nô tỳ…”

Nha còn cũng giọng run run: “Bọn nô tỳ… vốn định khi tìm nương tử mới bẩm báo, ai ngờ… ai ngờ thế nào cũng tìm thấy nương tử, mà nương tử …”

Nỗi hoảng loạn và bất an dâng lên, khiến họ thể tiếp, liền ôm mặt bật nức nở.

Trên mặt Ngụy Vô Thao thoáng hiện một tia mất kiên nhẫn.

Ngay lúc mấp máy môi, định hỏi thêm điều gì, thì một gia nhân Thang phủ vội vã dẫn theo một tiểu tỳ chạy tới, vội : “Ngụy… Ngụy thiếu khanh, một nha đến tìm tiểu nhân, rằng từng thấy Trần nương tử xuất hiện ở chỗ …”

Ngụy Vô Thao giật , lập tức dán mắt về phía nha nhà Thang theo , giọng lạnh lùng: “Chuyện gì xảy ?!”

Nha ánh mắt sắc lạnh của dọa sợ, run rẩy : “Nô tỳ… nô tỳ là tiểu tỳ chuyên phụ việc vặt hôm nay, lúc yến tiệc bắt đầu, nô tỳ cùng mấy tỷ ôm một sọt than bạc về phía tiền sảnh, vô tình ngang qua hồ đối diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-355.html.]

Khi , nô tỳ vô tình đầu , liền thấy nơi một nữ tử đó. Nàng đang bước về phía , bất chợt ngã sấp xuống đất…”

Ngụy Vô Thao khựng , lập tức ngắt lời: “Ngươi xác định, nữ tử đó chính là Trần nương tử chết?!”

Tiểu tỳ vội vàng đáp: “Nô tỳ… nô tỳ dám chắc chắn! Dù khi nô tỳ ở bờ đối diện của hồ, trời thì tối om, nô tỳ chỉ nhờ vài ngọn đèn gần bờ mà lờ mờ thấy một bóng , ngay cả… ngay cả màu sắc y phục của đó là gì cũng rõ. Chỉ là… dáng dấp , chắc là một nữ tử.”

“Nô tỳ khi đó đang vội đưa than tới đại sảnh, nhanh, đại khái chỉ thoáng thấy bóng trong mấy nhịp thở… Tuy… tuy lúc đó cũng lấy lạ vì yến tiệc sắp bắt đầu còn góc hẻo lánh như , nhưng… nhưng nô tỳ lúc cũng chẳng tâm trí nghĩ nhiều…”

“Mãi đến một nữ tử c.h.ế.t bên hồ, nô tỳ mới… mới nhớ chuyện , đặc biệt tới bẩm báo cùng các vị chủ tử…”

Ngụy Vô Thao lập tức hỏi dồn: “Ngươi chắc chắn khi đó chỉ một bóng ?!”

“Nô tỳ… nô tỳ chắc chắn…”

Tiểu tỳ cắn môi, mặt đầy khó xử: “Chỗ bình thường ít qua , cây cối hoa cỏ cũng chăm sóc kỹ, so với chỗ khác còn rậm rạp hơn. Ngụy thiếu khanh cũng thấy đấy, nơi đây um tùm bụi cây và cành lá, nếu khi đó ai nấp ở gần đó… nô tỳ e rằng thể thấy …”

Ý nàng là: lúc quả thật chỉ trông thấy một , nhưng thể đảm bảo xung quanh ai đang ẩn nấp .

TBC

Ngụy Vô Thao chau mày, hỏi: “Khi Trần nương tử ngã xuống, bên cạnh phía nàng ?”

Lần , tiểu tỳ lắc đầu dứt khoát: “Không . Khi Trần nương tử ngã xuống, nô tỳ trông thấy bên cạnh nàng nào cả.”

“Nô tỳ lúc đó còn tưởng, lẽ nàng chỉ vô tình trượt chân ngã mà thôi…”

Ngụy Vô Thao tạm thời lên tiếng nữa.

Không từ lúc nào, đại phu nhân Thang gia tiến gần, tuy vẫn giữ lễ đến sát hiện trường, nhưng từ phía xa cất tiếng gấp gáp: “Ngụy thiếu khanh, phát hiện ? Nếu lúc đó bên Trần nương tử ai, cũng thể kẻ đó ở phía nàng. Dù nha đầu cũng chỉ thấy trong chớp mắt. Ở đây ánh sáng rõ như những chỗ khác, Trần nương tử nếu hẹn tại đây, bất cẩn ngã một cái cũng lạ…”

Đại phu nhân Thang gia lòng như lửa đốt, chỉ mong thể chuyện khi hai vị vương gia kéo đến.

Một hồ ly tinh ngã một cú gì đáng tra chứ? Bà hiểu vì Ngụy thiếu khanh cứ xoáy sâu chuyện Trần nương tử ngã, thời gian đó chẳng bằng truy xét kẻ nào dẫn dụ nàng tới nơi đó tám chín phần chính là hung thủ!

Ngụy Vô Thao đang nghĩ gì, khỏi thầm khinh bỉ, lộ chút mất kiên nhẫn trong mắt, nhưng vẫn nhẫn nại đáp: “Trần nương tử ngã là cú ngã bình thường. Ít nhất, cú ngã đó, nàng thể từng dậy nữa.”

Đại phu nhân Thang gia ngẩn , khó tin hỏi : “Ý ngươi là… Trần nương tử khi ngã, liền dậy nổi c.h.ế.t luôn ?! Ngươi… ngươi ?!”

Chẳng tiểu tỳ lúc Trần nương tử ngã, bên cạnh nàng chẳng ai ?

Lẽ nào hung thủ ẩn trong bóng tối, thấy nàng ngã lập tức tiến tới hạ thủ?

Do Tranh Huệ cũng đến mức hồ đồ, quên cả sợ hãi, lẩm bẩm: “Sao Tam lang Trần nương tử ngã dậy nữa?”

Nàng cũng chẳng mong đợi ai trả lời, chỉ là buột miệng mà thôi. Nào ngờ, ngay khoảnh khắc , bên cạnh vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: “Tuyết vết.”

Nàng ngây , theo phản xạ sang biểu tẩu, liền thấy nàng khẽ mỉm , nhẹ giọng : “Nếu một ngã xuống lên, ngã tiếp, thì tuyết nhất định sẽ lưu dấu vết. …”

Giọng nàng dần trở nên mềm mại, mang theo ý vị sâu xa: “Bãi tuyết … quá sạch sẽ, sạch đến mức khi chúng tới đây, chỉ mỗi dấu chân của Trần nương tử lưu .”

Loading...