Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-08-24 23:02:29
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Do Tranh Huệ theo bản năng ngẩng đầu về phía bãi tuyết Vân Sương nhắc tới.

Dù Ngụy Vô Thao khi đến hiện trường lập tức cho phong tỏa, nghiêm cấm bất kỳ ai đến gần nơi phát hiện thi thể, nhưng do đó nhiều gia nhân tới xem xét tình hình, nên mặt tuyết vẫn tránh khỏi nhiều dấu chân hỗn loạn.

Ngụy Vô Thao quả nhiên chút bản lĩnh, tới nhanh chóng phân biệt rõ những dấu chân hỗn loạn đó, còn dẫn kiểm tra dấu vết tuyết, nhặt vài viên đá nhỏ đánh dấu những dấu chân xác định là tồn tại khi phát hiện t.h.i t.h.ể Trần Nguyệt Lan.

Vân Sương lập tức nhận động tác của Ngụy Vô Thao. Thấy Do Tranh Huệ vẫn chút mơ hồ, nàng liền chỉ tay về phía những dấu chân viên đá nhỏ đánh dấu và giải thích: “Những dấu chân đó nhỏ, thanh, là của nữ tử. Dựa dấu vết , thể suy rõ ràng rằng, khi Trần nương tử đến đây, nàng một . Sau khi đến nơi, nàng vòng quanh một hồi, dường như đang tìm kiếm gì đó, mới bước đến đúng chỗ hiện tại đang bất động.”

Đôi mắt Do Tranh Huệ mở lớn, kinh ngạc biểu tẩu .

Biểu tẩu… thể những chuyện ?! Đây còn là chuyện thông minh đơn thuần nữa !

Cách nàng phân tích hiện trường vụ án thành thạo đến mức khiến Do Tranh Huệ cảm giác: biểu tẩu và Ngụy tam lang , đều là những “ quen mặt” ở những nơi án mạng như thế .

Nàng há miệng, lòng đầy nghi vấn, nhưng giờ phút sự tò mò về vụ án cuốn lấy, nhịn hỏi: “… nếu chỉ Trần nương tử từng đến đây, thì nàng ai giết? Chẳng lẽ là tự g.i.ế.c ?”

Khóe môi Vân Sương cong, định lên tiếng, thì bên , Ngụy Vô Thao bắt đầu giải thích với đại phu nhân Thang gia về cách suy đoán của . Đại phu nhân xong sắc mặt tái xanh, vô thức lặp : “Ngươi tuyết chỉ dấu chân của Trần nương tử? Không ai khác ?!”

“Vậy là ai g.i.ế.c Trần nương tử? Chẳng lẽ… là nàng tự tử?!”

Trong mắt bà , bỗng ánh lên một tia hy vọng.

Nếu con hồ ly là tự vẫn, thì cái c.h.ế.t chẳng can hệ gì đến Thang phủ cả, trái Thang phủ còn là bên chịu thiệt, một ngày hỷ sự xảy chuyện động trời như .

Dù hai vị vương gia truy cứu, cũng chẳng mặt mũi trách tội họ!

Ngụy Vô Thao một cái, trầm giọng đáp: “Không loại trừ khả năng đó.”

Miệng Do Tranh Huệ há hốc, vội sang Vân Sương, ánh mắt lấp lánh như : Ta đoán trúng đấy! Ta cũng lợi hại ?!

Vân Sương nàng, nhịn , dịu giọng: “Muội Ngụy thiếu khanh ? Hắn chỉ là ‘ loại trừ khả năng’, chứ khẳng định Trần nương tử là tự sát.”

Phá án chính là liệt kê tất cả các khả năng, từng bước loại bỏ.

Khi khả năng đều phủ nhận, thì dù chân tướng hoang đường đến , nó vẫn là sự thật duy nhất còn .

Nàng hiểu rõ, Ngụy Vô Thao như chỉ để biểu đạt rằng—cái c.h.ế.t của Trần nương tử khả năng là do tự vẫn, nhưng loại trừ khả năng khác.

TBC

Thế nhưng, với ngoại đạo thì lời dễ hiểu lệch .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-356.html.]

Quả nhiên, đại phu nhân Thang gia lập tức lẩm bẩm: “Phải , , nhị lang , yến tiệc, Bình vương và Khang vương còn vì Trần nương tử mà tranh cãi một trận. Khi đó, nàng trông vô cùng hoang mang, như thể đả kích lớn…”

“Lại quá khứ của nàng khá lận đận. Một nữ tử, cho dù là vì lý do gì, mà trong thời gian ngắn hầu hạ hai vị nam nhân, thì cũng khó chấp nhận. Nàng vì thế mà nghĩ quẩn, giải thoát cũng là điều dễ hiểu…”

Hai tiểu tỳ bên cạnh Trần Nguyệt Lan , sắc mặt trắng bệch. Nha tròn trịa nhịn lên tiếng: “Dạo gần đây, tình trạng của nương tử… quả thực càng lúc càng kỳ lạ. Hay lặng thinh một , chuyện với khác thì thường lơ đãng, ban đêm ngủ còn lặng lẽ rơi lệ. Không ít nô tỳ gọi nàng dậy thì phát hiện chăn đệm ướt đẫm nước mắt…”

Ngụy Vô Thao , liền hỏi tiếp: “Tình trạng của nương tử các ngươi bắt đầu từ khi nào?”

Hai tiểu tỳ cắn môi, gầy hơn trong đó lưỡng lự lên tiếng: “Thực … nô tỳ cũng chính xác từ bao giờ. Kể từ khi chúng nô tỳ theo hầu bên cạnh nương tử, nàng dường như luôn mang vẻ u sầu như .”

Tiểu tỳ gầy hơn tiếp tục run run : “Chỉ là gần đây, tâm trạng của nương tử càng lúc càng bất . Chính vì mà Bình vương điện hạ mới đặc biệt dẫn nàng đến Minh Kinh, vốn định cho nàng giải sầu đôi chút… Ai ngờ chuyện Khang vương điện hạ , suốt dọc đường đều bám theo chúng nô tỳ, hễ cơ hội là tìm gặp nương tử. Nương tử rõ ràng phiền muộn vì chuyện đó.”

“Vài ngày , nương tử thậm chí… thậm chí còn mất mấy món y phục cận… Bình vương điện hạ vì thế đến Kinh Triệu phủ báo án… Chuyện tựa hồ kích nàng mạnh, khiến tâm trạng càng thêm bất …”

Lời dứt, đều lộ vẻ kinh ngạc.

Dù tiểu tỳ rõ là ai lấy cắp y phục mật của Trần Nguyệt Lan, nhưng ngầm ý trong câu gần như chỉ thẳng đó thể chính là Khang vương điện hạ.

Ngụy Vô Thao khẽ nhíu mày, ánh mắt u ám dừng hai nha , trầm giọng hỏi: “Bình vương điện hạ đối xử với Trần nương tử thế nào?”

Câu hỏi gần như mang ý chất vấn công khai—liệu Bình vương từng ngược đãi nàng .

Nếu Khang vương thực sự luôn quấy rầy, bám theo, thậm chí quấy nhiễu Trần nương tử, mà Bình vương đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng, thì một nữ tử yếu đuối như nàng thể ép đến đường cùng.

Hai nha thì biến sắc, vội vàng lắc đầu: “Không ! Tuyệt đối chuyện đó! Bình vương điện hạ hết sức yêu thương nương tử, ngài nâng niu còn kịp, thể tổn thương nàng!”

“Dù… dù thỉnh thoảng vì hành vi quá đáng của Khang vương điện hạ mà Bình vương tức giận, nhưng cũng bao giờ trút giận lên nương tử. Cùng lắm chỉ là… chỉ là cử thêm nhiều theo bảo vệ nàng mà thôi.”

Ngụy Vô Thao chăm chú chằm chằm họ, khí thế tỏa vô hình, khiến nơi bờ hồ giá lạnh bỗng như biến thành công đường nghiêm nghị.

Hắn lạnh giọng: “Các ngươi chắc chắn chứ?”

Hai nha đồng loạt gật đầu liên tục, kiên quyết: “Nô tỳ tuyệt đối dám dối! Nếu Ngụy thiếu khanh tin, thể hỏi thêm những bên cạnh Bình vương điện hạ!”

Bên cạnh, Do Tranh Huệ khẽ ghé sát tai Vân Sương, khẽ hỏi: “Biểu tẩu, tẩu thấy lời họ thật ?”

Nàng , hai nha rõ ràng là phần sợ Bình vương.

Nếu thật sự Bình vương từng điều gì mờ ám với Trần nương tử, chỉ e họ cũng dám tiết lộ.

Loading...