Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 414
Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:25:21
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sương , khẽ nhíu mày, : “Đường đường là Hình bộ, chẳng lẽ cạy miệng một bà già như Vu mụ mụ ?”
Do Dã khẽ , điềm đạm : “Quả thật là đến mức , tuy rằng thái độ của Vu mụ mụ cứng rắn, nhưng quá trình thẩm vấn cường độ cao, bà rõ ràng chịu nổi nữa, sự thật chỉ còn là chuyện một hai ngày tới.
Chỉ là, cho dù Vu mụ mụ thật, cũng chắc tìm hung thủ ngay .”
Đó là sự thật. Hung thủ mười phần thì tám chín phần đích tìm Vu mụ mụ, tất sẽ sai tay đến.
Mà tay , ắt cũng sẽ để lộ quá nhiều thông tin cho Vu mụ mụ. Vân Sương nghĩ đến tình huống lý tưởng nhất là Vu mụ mụ vô tình nhận phận của kẻ đó.
Nếu tình huống lý tưởng như , thì chỉ thể dựa manh mối Vu mụ mụ cung cấp, từ từ theo đầu mối mà tìm phận hung thủ.
Thế nhưng, ngày mai chính là ngày diễn đại hội săn bắn, nếu nàng và Do Dã đoán lầm, trong mấy ngày tới, hung thủ khả năng sẽ hành động gì đó.
Nếu chỉ dựa manh mối từ phía Vu mụ mụ, e rằng khó thể tìm tung tích hung thủ khi tay.
Vân Sương trầm ngâm Do Dã, “ , tiến triển từ phía Vu mụ mụ thuận lợi lắm, đó chỉ là một trong những lý do khiến cuối cùng đồng ý để Viên nhị nương mồi nhử, còn những lý do khác thì ?”
Do Dã khẽ mím môi, giọng trầm thấp: “Giống như , nên tôn trọng nàng .”
Ngẫm kỹ, từ đến nay, dường như luôn phớt lờ suy nghĩ của nàng .
Dù là khi thương quyết định từ hôn, những năm tháng nhẫn nhịn dám chen cuộc sống của nàng , cho đến hiện tại, cứng rắn ngơ mong góp sức cho vụ án … tất cả đều xuất phát từ ý chí chủ quan của .
Hắn dường như từng nghiêm túc nhận suy nghĩ của nàng , từng hỏi qua một câu, rằng những chuyện , nàng nghĩ thế nào.
Cũng từng ai với rằng, sự ngơ và cố chấp đó của , sẽ khiến nàng đau lòng, đêm đêm ác mộng quấy rầy.
Những năm qua, lẽ sống quá cố chấp và tự cho là đúng .
Vân Sương bất ngờ , nhịn khẽ : “Không hổ là biểu , vẫn đến nỗi vô phương cứu chữa.”
Nàng vốn tưởng việc thuyết phục vượt qua rào cản trong lòng sẽ dễ, ngờ chỉ trong thời gian ngắn, đổi như .
Có lẽ, ngay từ tám năm , Do Dã tự giằng co với chính lâu, cũng từng thử dũng cảm bước về phía , cho nên sự đổi hôm nay, kỳ thực chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.
Cuối cùng, hai cùng về phòng. Viên Thanh Lạc ngay ngắn bên trong, thấy họ bước , đôi mắt thanh lãnh xinh khẽ nhướn lên.
Do Dã vô thức siết chặt nắm tay, chăm chú quan sát nàng một hồi mới hỏi: “Nàng nghĩ kỹ ? Một lát nữa ?”
“Ừm.”
Viên Thanh Lạc khẽ gật đầu, : “Ta từ lúc về kinh đến nay ngoài dạo chơi nào, nếu tùy tiện ngoài mà mục đích rõ ràng, e là sẽ khiến hung thủ sinh nghi.
Vừa cho thị tỳ bên cạnh chạy sang phủ Tuyên Hầu một chuyến, hẹn biểu hôm nay cùng đến Thanh Vân quán uống tán gẫu, tiện thể ghé qua vài cửa tiệm.”
Hiện giờ Tuyên Hầu phu nhân là đường của Hứa phu nhân, bà một ái nữ xuất giá, xưa nay vẫn thiết với Viên Thanh Lạc.
Nàng tuy tâm tình chút trầm lắng, nhưng những việc cần vẫn hề lơi lỏng.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-414.html.]
Vân Sương mỉm : “Nàng tính đúng. Nàng dặn dò thị tỳ của lúc rời khỏi Hình bộ chú ý ẩn giấu hành tung ?”
Với tình hình hiện tại, Hình bộ hẳn vẫn nhận hung thủ mô phỏng gây án là nhằm hậu cung của Thánh thượng.
Nếu để hung thủ nhận Viên nhị nương từng đến Hình bộ, tất sẽ khiến sinh nghi.
Vì , khi đưa Viên nhị nương từ phủ đến Hình bộ, Vân Sương đặc biệt cẩn trọng, để nàng lộ diện ngoài.
Viên Thanh Lạc nhàn nhạt , : “Ta căn dặn rõ ràng .”
Vân Sương kìm thở dài cảm thán: “Thanh Lạc quả thật là một thông tuệ.”
Nàng , liếc Do Dã bên cạnh, khẽ mỉm : “Lát nữa sẽ cùng nàng phố, cũng tiện luôn theo sát bên cạnh. Những việc tiếp theo xin giao cho Do thị lang .
Ta còn vài việc thương nghị với các quan viên khác, đành .”
Nói , nàng cáo từ với Do Dã và Viên Thanh Lạc, rời khỏi phòng.
Trong phòng chốc lát chỉ còn hai họ, dù tâm trí Viên Thanh Lạc vững vàng đến , cũng khỏi cảm thấy chút ngượng ngập.
Huống hồ, nam nhân mặt cứ lặng lẽ nàng, một lời.
Nàng khẽ hít sâu một , đang định mở lời hỏi khi nào xuất phát thì bất ngờ khẽ : “Vừa , thái độ của … khiến nàng thấy uất ức ?”
Viên Thanh Lạc khựng , kinh ngạc . Khi ánh mắt nàng chạm đôi con ngươi đen sâu thẳm tĩnh lặng , khỏi mím môi, nhẹ giọng : “Không chuyện đó , Do thị lang nghĩ nhiều .”
Đôi mắt , từ khi nàng còn nhỏ, luôn mang đến cho nàng một cảm giác an khó gọi tên.
Dù gặp biến cố, trong mắt bớt phần hào khí và ngạo mạn của tuổi trẻ, nhưng từng đổi , chính là cảm giác an – cùng một lực hút kỳ lạ cách nào lý giải.
Hôn ước của họ định từ khi cả hai còn nhỏ. Chỉ là, đến khi nàng chín tuổi, mới một vị hôn phu.
Khi , nàng chút phản nghịch, mới bước độ tuổi thiếu nữ hoài xuân, hài lòng chuyện tương lai của định sẵn như thế. Khi , nàng đặc biệt say mê những nam tử nho nhã trắng trẻo như biểu , cho rằng đời lang quân nào hơn biểu nàng nữa, nàng lấy là biểu , hoặc chí ít, cũng là nam nhân giống như biểu !
Lúc nhỏ, nàng phần nhiều sống tại nhà ngoại. Vừa về hôn ước , nàng liền lập tức từ nhà ngoại về kinh, nhân lúc theo mẫu đến phủ Vệ Quốc Công bái phỏng, lén lút chuồn hậu viện của phủ.
Khi đó, nàng mang tâm tư tội như kẻ trộm, quên mất rằng, với phận của , gặp vị hôn phu cũng chẳng cần lén lút như .
Thế nhưng, nàng lúc nhỏ vốn kém phương hướng, phủ Vệ Quốc Công rộng lớn, nàng loanh quanh một hồi thì lạc đường, hoảng loạn chú ý chân, liền vấp một hòn đá mà té ngã thê thảm, tay chân đầy những vết trầy xước.
Là một tiểu cô nương nuông chiều từ bé, từng chịu qua nỗi uất ức và vô trợ thế , trong lòng dâng lên nỗi tủi , nước mắt lưng tròng kịp rơi, thì một giọng ôn hòa như dòng suối chợt vang lên đỉnh đầu: “Muội là nữ nhi nhà ai, ở đây?”
Giọng , êm dịu như dòng nước, còn hơn tất thảy những tiếng nam nhân mà nàng từng qua.
Viên Thanh Lạc ngẩn , vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy mặt từ lúc nào một thiếu niên mặc áo bào trắng, tuấn tú nhã nhặn. Hắn đôi mắt đen trầm tĩnh kiên nghị, tựa ánh trăng đêm thể xoa dịu lòng , khóe môi mang theo ý dịu dàng, đang cúi xuống, vươn một tay về phía nàng, ôn tồn : “Muội đau ? Đứng dậy , đưa xem vết thương.”
Viên Thanh Lạc bao giờ với .
Ngay từ đầu họ gặp mặt, trong lòng nàng, là vầng trăng sáng nơi chân trời.
Vĩnh viễn thuần khiết tì vết, ôn nhu trầm lặng, luôn khiến vô thức tiến gần về phía , bất chấp tất cả.