Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:19:40
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây quả thực là một chuyện trọng đại.
xong lời Giang Tiếu, sắc mặt Lý Dực và Do Dã tuy phần trầm xuống, song nét mặt chẳng lấy gì ngạc nhiên.
Bọn họ vốn dự liệu từ rằng mấy vị vương gia vấn đề, nếu như tra điều gì thì mới là điều bất thường.
Do Dã cất giọng bình thản: “Bình vương phong ở Tân Châu, mà Tân Châu thì sát bên Ninh Châu, chỉ cách một Gia châu. Theo lời Trường Lưu hầu , những dấu vết đó tìm thấy gần Ninh Châu, rõ chỗ phát hiện dấu vết cách Ninh Châu bao xa?”
Giang Tiếu đáp: “Dấu vết phát hiện một ngọn núi gần Ninh Châu, tên là Trường Hành sơn. Nơi cách Ninh Châu cũng một đoạn, xét theo địa thế thì gần Gia Châu hơn.
Có điều, địa hình quanh Ninh Châu vốn dĩ hiểm trở, núi non liên miên, Trường Hành sơn chỉ là một trong đó. Dấu vết luyện binh tuy xuất hiện Trường Hành sơn, song nghĩa tổng đàn của bọn họ ở đó.”
Chính vì , Giang Tiếu mới thể khẳng định rằng đội quân của Khang vương .
Bởi xét về vị trí địa lý, thì Bình vương đóng tại Tân Châu cũng thể là chủ nhân của đội quân đó.
Thậm chí, tình hình còn khả năng phức tạp hơn nữa.
Ngón tay thon dài, trắng trẻo của Lý Dực nhẹ xoay chén trong tay, khóe môi nhếch lên vài phần lạnh lẽo, “Bất kể đội quân là của ai, thì cũng âm thầm nhắm tới giang sơn Đại Tề. Ẩn nhẫn bao năm như , bọn họ sẽ mãi ẩn nhẫn nữa.
Vài năm , trẫm từng cho giám sát mấy vị vương gia , nhưng lúc đó của trẫm chẳng phát hiện chút đầu mối nào. Nếu thật sự nuôi dưỡng một đội quân lớn đến thế, thì chẳng thể nào giấu diếm sạch sẽ như .
Mà một đội quân lớn như thế, cũng thể chỉ trong một hai năm ngắn ngủi là thể dựng nên.
Chỉ một khả năng— bọn họ thà hy sinh việc huấn luyện quân lính, còn hơn để lộ hành tung.”
Lính thì tất luyện, binh trải qua huấn luyện nghiêm khắc thì chẳng khác gì bọn thổ phỉ vô tổ chức vô kỷ luật.
Mà huấn luyện một đội quân quy mô như thế, ắt sẽ gây động tĩnh nhỏ.
Vậy nên ý Thánh thượng là: nếu bọn họ từng luyện binh, trẫm phái lẽ nào phát hiện .
Mà nay của Giang Tiếu tìm dấu vết huấn luyện, tức là—đội quân gần đây mới bắt đầu rèn luyện, chuẩn xuất sơn.
Kẻ ẩn trong bóng tối thể tiếp tục ẩn , hoặc là—cũng thể cảm thấy, chẳng cần thiết ẩn giấu nữa.
Giang Tiếu gật đầu tỏ ý tán đồng với lời Thánh thượng, “Chỉ một hai năm hành động của bệ hạ thôi, khiến chỉ bên Mộc Thừa tướng chấn động.”
Chứng kiến đôi cánh của Thánh thượng ngày một vững mạnh, những yêu ma quỷ quái ẩn trong bóng tối cũng chẳng thể giữ bình tĩnh nữa .
Lý Dực trầm ngâm trong chốc lát, : “Tuy rõ chủ nhân lưng đội quân là ai, nhưng cũng thể bỏ mặc. Có điều hiện giờ, trẫm thể đường hoàng điều binh tới Ninh Châu, e sẽ rắn động cỏ. Uy Đình, xem những chuẩn trẫm sai ngươi từ mấy năm , thật là cái xa trông rộng.”
Giang Tiếu bật khẽ: “Tầm của bệ hạ xưa nay vốn chẳng thường thể sánh kịp. Vi thần khi rời Hạ Châu lệnh cho Nghiêm phó tướng và Thẩm chuẩn sẵn sàng, Phù Dực quân thể xuất phát bất kỳ lúc nào.”
Vân Sương khỏi đưa mắt về phía Giang Tiếu—Phù Dực quân, chính là bí mật lớn nhất giữa và Thánh thượng. Khi nàng mới sự tồn tại của đội quân , cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng hiểu, vì bao năm qua Giang Tiếu luôn đóng ở Hạ Châu, ít khi rời khỏi, thậm chí quyết tuyệt mà xa cách với Do gia.
Hắn xa cách với Do gia, một phần là vì đối mặt , song nguyên nhân lớn hơn, là vì mật chỉ mà Thánh thượng ban cho mấy năm —bí mật huấn luyện một đội tinh binh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-422.html.]
Do gia xưa nay luôn là cánh tay đắc lực của Thánh thượng trong triều, là cái gai trong mắt Mộc Thừa tướng và những kẻ kéo Thánh thượng xuống khỏi ngôi vị . Nếu Giang Tiếu quá cận với Do gia, ắt sẽ trở thành đối tượng giám sát hàng đầu.
Mà thực tế cũng chứng minh, Giang Tiếu . Sự trầm lặng của nơi triều đình, cộng thêm việc giữ cách với Do gia, khiến thoát khỏi tầm mắt của đám đầy dã tâm , để bí mật tại biên cương Hạ Châu thành sứ mệnh Thánh thượng giao phó, huấn luyện một đội Phù Dực quân mà chẳng ai .
Mà nay Giang Tiếu nhắc đến Phù Dực quân mặt nàng và Do Dã, nghĩa là cùng Thánh thượng bàn bạc, họ nay phép tới sự tồn tại của đội quân .
Lý Dực khẽ , trong nụ mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần cảm khái: “Uy Đình cần tâng bốc trẫm, với cảnh năm xưa của trẫm mà Uy Đình còn nguyện liều trợ giúp, một lòng về phía trẫm, thiên hạ mới đội quân Phù Dực .
Trẫm đến ngày hôm nay, thể nhờ sự tín nhiệm của các khanh.”
Đợi đến khi chuyện đều kết thúc, trẫm tất nhiên sẽ quên công lao vất vả của các khanh. Chỉ là lúc , còn phiền Uy Đình thêm phần khổ tâm sắp đặt, tình hình bên Ninh Châu, trẫm giao quyền cho khanh xử lý. Hiện tại đang trấn giữ gần Ninh Châu là Trung Dũng hầu – một lão tướng dày dạn, trong tay ông năm vạn binh mã, là thể tín nhiệm, trẫm sẽ thư, để ông phối hợp cùng khanh.”
Giang Tiếu là năm xưa do chính tay Lý Dực đề bạt, so với một đám thần tử xông pha nơi triều chính vì , quan hệ giữa và Giang Tiếu càng thêm khăng khít, những chuyện cơ mật giao phó cũng nhiều hơn cả.
Tình cảm mà dành cho Giang Tiếu, đương nhiên chuyện tầm thường.
Giang Tiếu lập tức dậy, hành lễ: “Vi thần lĩnh mệnh.”
“Về phần Vân phu nhân và Do thị lang…”
Lý Dực đoạn, sang Vân Sương và Do Dã, mỉm nhàn nhạt: “Chuyện truy bắt hung thủ sát hại mấy nữ tử , liền giao cho hai . Chỉ cần thể phá án trong thời gian sớm nhất, thì dù lật tung cả trường săn lên cũng , trẫm ở phía chống đỡ cho các .”
Khi lời , gương mặt nho nhã tuấn tú của Thánh thượng mang theo một tia sắc bén nhàn nhạt.
Giờ đây đủ tự tin để thốt lên những lời như .
Do Dã và Vân Sương cũng dậy hành lễ: “Vi thần/Thiếp lĩnh mệnh.”
Mấy hàn huyên thêm đôi câu cáo từ lui .
TBC
Mãi đến khi rời khỏi hành cung, Vân Sương mới sang Giang Tiếu, hỏi: “Chàng sắp bận việc nữa ?”
“Ừ.”
Giang Tiếu đáp, trong giọng mang theo vài phần áy náy: “Ta phụ trách chuyện phòng vệ quanh hành cung, nhất thời thể rời , xin nàng, khó khăn lắm mới đến trường săn một chuyến, chẳng thời gian ở bên nàng.”
“Không , nay là lúc biến động nhiều việc, bận rộn cũng là điều khó tránh.”
Vân Sương vốn chẳng nũng đòi hỏi. Hôm nay gặp mặt Giang Tiếu, đối với nàng là một niềm vui bất ngờ.
Nghĩ một chút, nàng : “ , hôm qua nhà, chuyện kịp với …”
“Là chuyện của A nàng .”
Giang Tiếu hiển nhiên nàng định gì, liếc Do Dã một cái, giọng trầm xuống: “Biểu với , nàng nghi ngờ tai họa của A liên quan đến Chương học sĩ.
Biểu gọi từng điều tra Chương học sĩ tới, tra hỏi thật kỹ, phát hiện—lúc chúng … quả thực bỏ sót một manh mối quan trọng.”