Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 428

Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:19:46
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau cơn kinh hoàng và thẹn thùng ban đầu, Viên Thanh Lạc rốt cuộc cũng lấy tinh thần. Nàng cảm nhận cánh tay mạnh mẽ đang vòng qua vai , cùng hương vị thanh khiết nơi cánh mũi mà nàng lưu luyến bấy lâu, luôn cảm giác cách trở như thể vĩnh viễn chẳng thể chạm tới. Toàn nàng khẽ cứng , bởi quá mức khó tin nên nhất thời nên phản ứng .

Cảnh tượng như thế , đến trong mộng nàng cũng chẳng dám nghĩ tới.

Thế nhưng gần như theo bản năng, nàng nỡ đẩy vòng tay mặt , đến cả sự dè dặt dạy từ thuở bé cũng quên sạch.

Mãi cho đến khi một loạt tiếng bước chân truyền đến từ xa, Viên Thanh Lạc mới bừng tỉnh. Thấy một đội binh lính đang về phía họ, mặt nàng đỏ bừng, toan đẩy nam tử mặt thì cánh tay đang đặt nơi vai nàng siết chặt.

Viên Thanh Lạc khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu, sắc mặt nam tử , thì bên tai chợt vang lên một giọng khàn khàn mà trầm thấp: “Viên Thanh Lạc, bên cạnh nàng, đáng lẽ là một kẻ tứ chi lành lặn. Có như thế, trong những tình huống nguy cấp như hôm nay, mới đến mức ngay cả việc chạy đến bên nàng cũng .”

Toàn Viên Thanh Lạc cứng đờ, sức lực từ , nàng đẩy mặt một , môi mím chặt, đôi mắt trong trẻo mà lãnh đạm: “Đó là nghĩ, cần một lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Vai trò như , lính gác là đủ.”

Nàng , giọng chút run, nhưng vẫn giữ chút kiêu hãnh cuối cùng, nhẹ nhàng mà kiên định: “Ta chỉ tâm duyệt ở bên cạnh . Nếu đó, thì thà rằng chẳng ai.”

Đôi mắt đen thẳm của Do Dã khẽ chấn động. Nhìn nữ tử mặt với vẻ mặt hiếm hoi chút chật vật, nhớ đến nỗi đau đớn và dằn vặt lúc nãy khi nghĩ kịp đến bên nàng, cùng nỗi tuyệt vọng tột cùng khi tưởng rằng nàng gặp chuyện, khiến kìm mà khẽ nhắm mắt .

Viên Thanh Lạc tưởng rằng một nữa từ chối giao tiếp với . Dù nàng vô cùng lưu luyến ấm và vòng tay mà mơ tưởng bao năm, nhưng nàng loại nữ tử cúi đầu cầu xin tình yêu.

Nàng là đích nữ Viên gia, là bao bọc yêu chiều lớn lên với niềm kiêu hãnh của gia tộc.

Nàng thể nhất quyết chỉ nhận định một , bao giờ thỏa hiệp với bất kỳ ai khác, nhưng nàng thể khúm núm cầu xin tình cảm của một nam nhân.

Nghĩ đến đó, Viên Thanh Lạc khẽ cúi mắt xuống, giọng dần lấy vài phần lạnh nhạt: “Lần , may mà Do đại lang quân kịp thời đến cứu giúp, khiến đại lang quân chê …”

Nào ngờ, lời còn dứt, nam tử mặt như sự lãnh đạm đ.â.m mắt.

Thực , từ khi tái ngộ đến nay, mỗi ngày đều sống trong dày vò vì sự lãnh đạm và những lời lẽ đầy chua chát của nàng.

So với nỗi tuyệt vọng vì mất nàng

Hắn thà rằng thể đường hoàng chính chính ở bên cạnh nàng.

chỉ là một phế nhân mà đến chính cũng chán ghét, thì ít , giờ đây tư cách để bảo vệ nàng.

Ánh mắt Do Dã vô thức trở nên mơ hồ. Trước khi kịp ý thức , đưa tay, kéo nữ tử mặt lòng.

Cảm nhận sự kinh ngạc trong vòng tay, Do Dã khàn giọng : “Nếu nàng thích, thì đẩy .”

TBC

“Nếu nàng đẩy , sẽ coi như, dù thể kịp thời đến bên nàng khi nguy hiểm, nàng cũng chê .”

Giấc mộng nhiều năm thành sự thật là cảm giác thế nào?

Viên Thanh Lạc , chỉ mũi bất chợt cay xè, hai dòng lệ nơi khóe mắt lặng lẽ tràn . Trong khoảnh khắc nhận hồi đáp từ tâm duyệt bao năm, nàng cuối cùng cũng thể vứt bỏ dè dặt, đưa tay ôm chặt lấy , khẽ thốt lên một câu chất chứa nỗi lòng hờn giận thương yêu—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-428.html.]

“Ta bao giờ chê , Do Dã, là chính đơn phương áp tội cho .”

Nhìn hai mặt như chẳng để ai mắt, cứ thế ôm bày tỏ nỗi lòng, Vân Sương cảm thấy vui mừng thấy ngượng ngùng. Thấy đám lính gác xa cũng mang vẻ mặt lúng túng nên tiến , nàng đành khẽ ho một tiếng, cắt ngang đôi uyên ương đang chìm đắm trong tình cảm.

Tuy tâm trạng Viên Thanh Lạc lúc vẫn còn bồng bềnh lắng xuống, nhưng nhiều năm giáo dưỡng khiến nàng khó thể an tâm tiếp tục hành động mật nơi đông . Cái ôm đáp trả ban nãy, vốn chỉ là một khoảnh khắc xúc động kiềm chế . Nghe thấy tiếng ho của Vân Sương, nàng vội vàng đẩy Do Dã , hai má đỏ bừng, dậy.

Do Dã liếc nàng, cũng tự điều chỉnh tâm tình, nhặt cây gậy bên cạnh chậm rãi dậy.

Viên Thanh Lạc thấy cử động chút khó nhọc, theo bản năng định đưa tay đỡ, nhưng Do Dã chỉ khẽ lắc đầu, vẫn coi như thuận lợi mà tất động tác.

Đợi Do Dã vững, Vân Sương mới bước , nhẹ nhàng : “Viên nhị nương . Biểu , Tiết cửu nương xảy chuyện, nhưng đội lính gác đến cũng chậm, hung thủ chắc kịp thoát khỏi khu rừng …”

Lời còn dứt, mấy tên lính gác ban nãy vẫn do dự ở xa vội vàng tiến tới cùng mấy tên thị vệ. Những , rõ ràng là do họ phái đến bảo vệ bên cạnh Tiết cửu nương.

Bọn họ sắc mặt trắng bệch, hành lễ : “Lúc Tiết cửu nương sâu trong rừng, thuộc hạ nhận điều gì đó , lập tức theo hiện . Ban đầu vốn định khuyên nàng về, nào ngờ đúng lúc , bên ngoài rừng bất ngờ vang lên một trận ồn ào, khiến bọn thuộc hạ phân tán chú ý, hung thủ liền nhân cơ hội đó b.ắ.n ám tiễn về phía Tiết cửu nương…

Dù thế nào, chuyện cũng là do bọn thuộc hạ sơ suất, bảo vệ Tiết cửu nương, phụ lòng tin tưởng của đại lang quân và Vân cô nương, thuộc hạ đáng muôn chết!”

Bọn họ ngờ hung thủ đổi cách tay, hơn nữa, Viên nhị nương đột nhiên gặp chuột tấn công bên ngoài rừng.

Nghe tin Tiết cửu nương gặp nạn, sắc mặt Viên Thanh Lạc lập tức tái nhợt, vô cùng kinh ngạc.

Do Dã trầm giọng : “Chuyện Tiết cửu nương hại thể trách các ngươi, là chúng lường hết khả năng xảy . Các ngươi luôn ở bên cạnh nàng, hẳn rõ thời điểm binh lính tới nơi.”

“Dạ !”

Một trong những hộ vệ dẫn đầu hiểu ý Do Dã, lập tức đáp: “Lính gác đến nhanh, gần như ngay khi Tiết cửu nương xảy chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của binh lính đến tiếp viện.

Khi đó thuộc hạ lập tức điều đuổi theo hướng ám tiễn bay tới. Chúng thuộc hạ chắc chắn, thời điểm đó, thấy dấu vết ai rời khỏi khu rừng từ hướng đó.”

Vân Sương lập tức trao đổi ánh mắt với Do Dã.

Điều đó nghĩa là — hung thủ thể vẫn còn ở trong rừng!

khi binh lính tới nơi, điều đầu tiên họ chính là phong tỏa lối khỏi rừng, hung thủ càng thể thoát một cách ai .

Do Dã lập tức : “Lập tức báo cho Vi phó chỉ huy sứ, huy động bộ nhân lực truy tìm tung tích hung thủ!”

ngay khi mấy tên lính gác đáp “rõ!”, thì một giọng trầm thấp vang lên: “Không cần nữa.”

Mọi ngẩn , liền thấy vị thủ lĩnh binh lính nãy từng trò chuyện với Vân Sương và Do Dã đang nghiêm mặt bước đến.

Người đó chính là Vi phó chỉ huy sứ mà Do Dã nhắc đến.

Chỉ thấy đưa ánh mắt phức tạp về phía Vân Sương và Do Dã, chậm rãi : “Vừa nãy… hung thủ tự thú .”

Loading...