Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-08-17 22:46:11
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sương: “…”
Chẳng lẽ lưng nam nhân mọc thêm một đôi mắt ? Vì cớ gì nàng cái gì, cũng ?
Hơn nữa, hỏi câu … thật quá mức thẳng thừng!
Nàng và Giang Tiếu một lát, cuối cùng vẫn là nàng thua trận, lẩm bẩm: “Cũng… tạm thôi… Giang tổng binh chắc bận rộn nhiều việc, cũng quấy rầy quá lâu. Hôm qua một món điểm tâm mới, đặc biệt mang tới biếu Giang tổng binh, chẳng ngài hợp khẩu vị .”
Vừa , nàng tự nhiên tới chỗ bên cạnh, đặt hộp đồ ăn lên bàn nhỏ, lấy phần da heo đông cắt sẵn.
Ánh mắt Giang Tiếu vẫn luôn dõi theo từng động tác của nàng. Hắn phát hiện từ lúc trướng, nàng luôn tránh né ánh mắt , tựa như dám đối diện, điều khiến lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Đến khi nàng bận rộn xong, dường như nên gì tiếp theo, ngượng ngập mà mang chút bất mãn ngẩng đầu – như đang oán trách im lặng – thì Giang Tiếu nhịn khẽ , song nụ mang vài phần tà ý, thấp giọng : “Ta thực ngờ, Vân nương tử sở thích .”
Vân Sương: “…”
Nàng thích ngắm nam sắc thì ? Ăn uống và ái tình vốn là bản năng của con !
Huống hồ, nàng và hiện giờ chẳng quan hệ gì cả, dựa mà quản nàng?
Giang Tiếu nàng thật lâu, đột nhiên một câu khiến nghẹn lời: “Lần nếu Vân nương tử ngắm, thể .”
Vân Sương: “…”
Nàng tự chủ mà mở to mắt, thật sự là dọa đến ngây .
Không chứ, nàng hề , thì nam nhân còn một mặt… lạnh lùng âm thầm phóng đãng như thế!
Biểu cảm nhất thời ứng phó của nàng, cuối cùng cũng khiến tâm trạng u uất trong lòng Giang Tiếu xoa dịu đôi chút. Hắn nhếch môi , bước lên, đem đĩa da heo đông nàng đặt cho hộp, xách hộp đồ ăn thẳng đến bàn chính, đơn giản dọn qua bàn mộc, đầu nàng vẫn còn đang đờ tại chỗ, : “Ngây đó gì? Lại đây, bên .”
Lúc , dọn sẵn một chỗ bên cạnh bàn của .
Vân Sương hít sâu một , ngừng nhắc bản để dắt mũi, nếu chỉ thể thua sạch, nàng dậy, tới thản nhiên : “Giang tổng binh thấy nữ tử nào cũng tùy tiện mấy lời chừng mực ? Chả trách đến nay vẫn thành , chắc nữ tử nhà lành ngài dọa chạy hết .”
Động tác lau bàn của Giang Tiếu khựng . Hắn ngẩng đầu, thấy nàng tới, thong dong xuống, tiện tay tháo mũ trùm sa xuống, im lặng một lát đáp: “Vân nương tử giống dễ dọa sợ.”
Câu là ?
Vân Sương liếc xéo một cái, giọng càng thêm lạnh: “Giang tổng binh quen mấy ngày? Nói chuyện cứ như hiểu lắm .”
Giang Tiếu rơi trầm mặc.
Quả thật, hiểu của về nàng, còn quá cạn cợt.
Hắn vo tròn mảnh giấy lau bàn, cũng tiếp tục đề tài , khoanh chân xuống, thấp giọng : “Quân trướng đơn sơ, mong Vân nương tử chớ trách.”
Lúc ngữ khí rốt cuộc cũng trở bình thường.
Vân Sương nhướng mày, khóe môi giấu khăn mỏng khẽ cong lên, nửa nửa , mở hộp đồ ăn, lấy đĩa da heo đông và chén nước chấm, : “Món điểm tâm từ da heo, cho mấy vị lang quân thử qua, ai nấy đều thích. Hẳn cũng hợp khẩu vị của Giang tổng binh.”
Nàng thật lòng mong thể cùng chậm rãi hiểu .
Chuyện giống phá án, cần đem theo lý trí truy đuổi chân tướng.
Trong mắt nàng, chuyện so với tra án còn khó hơn gấp bội.
Bởi hộp đồ ăn đặt ngay mặt Giang Tiếu, khi Vân Sương cúi lấy đồ trong đó, khó tránh khỏi nghiêng về phía . Lập tức, một làn hương nhàn nhạt mùi oải hương lan tỏa trong khí, quẩn quanh nơi chóp mũi Giang Tiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-86.html.]
Thực , lúc nàng đụng ban nãy, ngửi thấy mùi hương .
Hắn nghiêng đầu liếc nàng, con ngươi đen thẫm như hồ nước sâu, khẽ hỏi: “Vân nương tử đổi hương liệu ?”
Hắn còn nhớ rõ, nàng chỉ mang mùi hương thanh thuần của tẩy y thảo, tự nhiên.
Vân Sương sững – ngờ nam nhân cẩn thận đến , thể nhận điều đó – khẽ gật đầu: “Hương oải hương giúp thư giãn và dễ ngủ. Từ gặp hung thủ , Vân Y và Vân Doãn thường xuyên khó ngủ ban đêm, mới tìm điều phối hương , mỗi tối đốt một ít lúc ngủ.”
Lông mày Giang Tiếu thoáng trầm xuống, giọng cũng thấp : “Hai đứa trẻ… hiện tại vẫn còn sợ ?”
“Đã khá hơn nhiều .”
Nhắc đến hai hài tử, nét mặt Vân Sương liền chân thành hơn hẳn: “Tính trẻ con mau quên, ban ngày gần như thấy khác gì bình thường. Chỉ là buổi tối, đôi lúc vẫn nhớ đến cảnh tượng hôm . Sau khi dùng hương , giấc ngủ của chúng cũng yên hơn.”
Nàng đoạn, khẽ : “Giang tổng binh mau nếm thử món da heo đông .”
Thật nàng vốn định đề cập đến chuyện hai đứa trẻ sớm như .
Dù , lát nữa nàng còn định “gài” … khụ, mời tới buổi thử nhập học của hai đứa nhỏ.
Thôi thì cứ để ăn no , đó hãy chuyện chính sự, khả năng thành công sẽ cao hơn.
Nữ tử mặt nở nụ dịu dàng , gương mặt trắng trẻo, phơn phớt hồng, gò má phúng phính như hai chiếc bánh bao nhỏ.
Bàn tay đặt bàn của Giang Tiếu tự chủ siết , yết hầu nhẹ nhàng chuyển động.
TBC
Thành thật mà , so với món da heo đông , thấy nữ tử mặt… trông vẻ còn “ngon miệng” hơn.
Chỉ là, nghĩ tới những lời nàng khi nãy, mím môi, cố gắng thu hồi ánh mắt, cầm lấy đôi đũa nàng chuẩn , gắp một miếng da heo đông chấm nước xốt, đưa lên miệng.
Vân Sương lập tức chăm chú quan sát vẻ mặt . Chỉ thấy nhai từ tốn một lúc chậm rãi gật đầu: “Vị ngon.”
Nụ mặt nàng càng thêm rạng rỡ: “Phải ? Ta ngay Giang tổng binh sẽ thích!”
Giang Tiếu liếc nàng một cái, lập tức cúi đầu tiếp tục gắp miếng thứ hai, như thể đang che giấu điều gì đó.
Món đúng là ngon thật.
lúc , chẳng còn bao nhiêu tâm trạng để thưởng thức mỹ vị.
là… phí của trời.
“ , chuyện thỉnh giáo Giang tổng binh.”
Thấy bầu khí , Vân Sương quyết định chuyện chính: “Lần kể với hai đứa nhỏ rằng, Giang tổng binh từng đến thăm chúng ban đêm, hai đứa đều vui mừng. Chỉ là tận mắt gặp Giang tổng binh, nên vẫn chút tiếc nuối.
Vừa khéo, ngày hai mươi sáu , chúng sẽ tham gia thử thách nhập học tại một tư thục trong huyện. Hai đứa vì thử mà mấy hôm nay cực kỳ chăm chỉ ôn luyện. Nếu Giang tổng binh chịu tới xem một chút, e rằng sẽ tiếp thêm động lực cho chúng.”
Nghe , hình Giang Tiếu khựng , đầu nàng.
Vân Sương cố gắng vẻ bình thản, như thể hề để tâm việc : “Chuyện là do hai đứa nhỏ đề xuất. Ta dặn chúng rằng Giang tổng binh bận rộn, thể đòi hỏi điều gì quá phận. khi rời nhà, chúng cứ nài nỉ mãi, nên chỉ đành hứa sẽ hỏi thử.
Giang tổng binh cũng cần quá bận tâm. Nếu chuyện khiến ngài thấy khó xử, thì cứ thẳng thắn…”
“Ta .”
Chưa chờ nàng hết, thanh âm trầm thấp của Giang Tiếu vang lên: “Ngày hai mươi sáu, đúng chứ? Tạm thời hôm đó việc gì. Tới lúc đó, sẽ đến đúng giờ. Nếu đổi, sẽ cho báo cho nàng.”