Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-08-17 22:46:20
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Sương thấy vẻ mặt của Đại Sơn chút khác thường, liền hỏi:

“Là câu gì?”

Đại Sơn nghiêm giọng:

“Hắn , và Lưu bà tử thù oán, g.i.ế.c bà để gì? Nếu giết, thì g.i.ế.c mấy kẻ từng nhục tử mới đúng.”

Nói đến đây, sắc mặt Đại Sơn trầm xuống:

“Lúc lời đó, cảm xúc kích động. Ta nghĩ, thực sự từng nghĩ đến chuyện báo thù cho tử .”

Mọi , sắc mặt ai nấy cũng đều nặng nề.

lúc đó, giọng Đại Kim vang lên:

“Trời ơi, các ngươi về hết ? Nhanh thế! Ta phụ trách thẩm vấn A Thăng, sáng nay xin nghỉ phép! Vì hôm nay là ngày giỗ phụ , nên đưa tảo mộ. Ta tìm lâu lắm mới gặp .”

Vừa , vội vã chạy đến.

Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi:

“A Thăng xin nghỉ, lúc Lưu bà tử hại, mặt ở Dưỡng Tế Viện ?”

“Không hẳn .”

Đại Kim lắc đầu:

“Lúc đầu cũng tưởng về, nhưng đó trong viện rằng khi tiền viện dùng cơm, thấy A Thăng và về , họ thẳng về phòng của .

Dù Dưỡng Tế Viện bao ăn ở, nhưng trong việc ở đây, chỉ A Thăng và là ở nội trú. Họ cũng ở cùng đám trong viện, mà ở một phòng bên cạnh cổng .”

“A Thăng khi về thì ở trong phòng mãi , nhưng… do mệt mỏi chuyến tảo mộ nên ngủ , ai thể chứng thực thực sự ở trong phòng suốt thời gian đó.”

Nói cách khác, cả bốn đều chứng cứ ngoại phạm vững chắc.

TBC

Mọi khỏi nhíu chặt mày.

Lúc , Đại Kim bỗng tiếp:

“A Thăng còn kể một chuyện liên quan đến vụ án của Văn lang quân. Dưỡng Tế Viện hai cổng——nhưng đến tối thì cổng sẽ khóa, chỉ giữ cổng .

Thông thường, ban đêm do A Phúc và A Thăng phiên trực đêm. Đêm Văn lang quân gặp chuyện, là phiên A Phúc canh gác, nhưng A Thăng vì thấy ăn ở tại viện nên thường chủ động hỗ trợ, nên hôm đó cũng tuần.

Gần rạng sáng hôm , thứ trong viện yên tĩnh như khi. Khi A Thăng tuần tới gần tiền viện, thì bỗng tiếng ‘tõm’ như vật nặng rơi xuống nước ngoài cổng.

Âm thanh đó rõ, cho thấy vật rơi nhẹ. Hắn lập tức chạy cổng.

Và khi tới nơi, thấy… A Phúc ở đó, vẻ mặt sửng sốt, mặt nước còn gợn sóng…”

Mọi đều sững sờ.

Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi:

“Chẳng là hai cùng lúc chạy ngoài ?!”

Chính vì điều đó mà đây đều nghĩ hai gần như cùng lúc tới hiện trường, chỉ là A Phúc nhanh hơn vài bước.

theo lời Đại Kim, thì vẻ A Thăng A Phúc ngoài lúc nào!

Đại Kim vội xua tay:

“Không , đúng là họ ngoài xa. Tuy A Thăng tận mắt thấy A Phúc rời , nhưng khi đang chạy, tiếng cổng mở— lẽ là tiếng A Phúc đẩy cổng ngoài.

Khi chạy đến bên A Phúc, thấy A Phúc đang thở dốc, rõ ràng là mới chạy nhanh đó, nên đoán A Phúc chỉ đến sớm hơn vài thở.”

mà.”

Đại Sơn đột ngột nghiêm giọng:

“Sao chắc chắn đó là tiếng đẩy cửa từ trong ?”

Mọi ánh mắt lập tức dồn hết về phía Đại Sơn.

!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-95.html.]

Lúc đó bên ngoài cổng ai.

Nếu là A Phúc đẩy Văn lang quân xuống nước từ bên ngoài, chạy vòng về phía cổng, giả vờ như từ trong chạy đẩy cửa…

Thì A Thăng đang chạy từ trong vẫn sẽ thấy tiếng đẩy cửa !

Chỉ cần A Phúc chạy ngược mép nước đúng lúc, là thể giả vờ như mới đến hiện trường!

Đại Kim há miệng, sững ! Sao nghĩ đến chuyện !

Tiểu Bàn khỏi hít sâu một lạnh:

“Nói thì, đáng nghi nhất… vẫn là A Phúc?”

Vân Sương liếc Tiểu Bàn, giọng điềm đạm:

“Hiện tại qua đúng là như , nhưng… A Phúc sai— và Lưu bà tử thù oán, vì g.i.ế.c bà?”

Tiểu Bàn lắp bắp:

“Biết g.i.ế.c Trịnh lang quân và Văn lang quân, g.i.ế.c Lưu bà tử?”

Vân Sương khẽ mím môi:

“Manh mối hiện tại còn quá ít, nhiều chuyện thể kết luận. Thậm chí, đến giờ chúng chỉ mới chắc chắn rằng Lưu bà tử là g.i.ế.c hại, còn Trịnh lang quân và Văn lang quân vẫn thể xác định.

Giờ vẫn còn sớm, xem qua phòng của hai lang quân .”

Muốn tái điều tra hai vụ án , thì những việc từng đều tiến hành từ đầu.

Mọi bổ khoái đều đồng tình với quyết định của Vân Sương, chẳng mấy chốc, cả nhóm đến khu viện nơi Trịnh Diễn và Văn Thái Phong từng sống.

Người trong viện thấy họ đến thì hiếu kỳ vây .

Trước khi Văn Thái Phong chết, quan phủ tới kiểm tra phòng hai , giờ đến nữa?

Vân Sương chẳng để tâm đến lời xì xào, thẳng bước phòng hai khuất, tỉ mỉ quan sát một lượt.

Phòng nhỏ, nên chỉ chốc lát nàng xem qua hết. nàng phát hiện—cả hai căn phòng giờ đều trống trơn, ngoại trừ hai chiếc giường, gần như còn dấu tích nào cho thấy từng ở.

“Ơ kìa nương tử, quan sai để một tiểu nương tử xinh như việc nguy hiểm thế ?”

Trong đám , mấy lão già ánh mắt dâm đãng hình uyển chuyển của Vân Sương, năng bỡn cợt:

“Cô nương thế nên tìm một trượng phu thương yêu chiều chuộng, còn mấy chuyện để đàn ông !”

Dương Nguyên Nhất cùng mấy lập tức sa sầm mặt mũi, định bước lên mắng mỏ.

Vân Sương giơ tay ngăn , bình tĩnh liếc đám , lạnh nhạt hỏi:

“Hai gian phòng là thế nào? Đồ đạc của họ ?”

Khi điều tra vụ án, Vân Sương luôn công tư phân minh, những lời vô nghĩa chẳng ảnh hưởng đến nàng chút nào.

Đám thấy nàng nghiêm túc, phần ngạc nhiên, nhưng mặt vẫn lộ vẻ hạ tiện:

“Ôi chà, nương tử điều tra án trông cũng dáng ghê nhỉ. Trịnh Diễn và Văn Thái Phong đều c.h.ế.t , phòng họ tất nhiên dọn để khác dọn , chỗ chờ ở còn đầy!”

“He, đúng đấy, nếu nương tử ở, tụi cũng chẳng phản đối…”

Không đợi chúng tiếp, Vân Sương liền lạnh giọng hỏi:

“Vậy đồ đạc của họ ? Ai là dọn sạch mấy thứ đó?”

Thấy nàng chẳng mảy may d.a.o động, mấy kẻ lập tức tỏ vẻ chán chường. Dù hình nàng mảnh mai mê , nhưng che mạng nên chẳng rõ mặt, ai là mặt rỗ ?

Cả đám liền hừ nhẹ, bắt đầu líu ríu đáp:

“Đồ trong phòng họ thì là rác, tất nhiên quăng hết !”

“Ta còn tưởng lão Văn Thái Phong uống rượu, chắc giấu ít bạc. Hôm đó viện trưởng bảo A Thăng dọn phòng lão, còn rình coi gì quý giá, ai dè lão chỉ là thằng say rượu rỗng túi! Mất công canh cả buổi chiều!”

“Ta cũng thế! Trịnh Diễn dù gì cũng từng là tú tài, mấy nhà giàu trong huyện tặng đồ, tưởng chút của cải. Hôm A Thăng dọn phòng , cũng kỹ mà chẳng thấy thứ gì giá trị. Đáng tiền nhất chắc là mớ sách cũ, mà mang bán cũng chẳng mấy đồng!”

Vân Sương mấy lời đó, trong mắt khỏi ánh lên tia sáng trầm ngâm…

Loading...