“Giúp một  lương thiện là gieo duyên lành, giúp một kẻ ác vượt qua khổ nạn, nhân quả báo ứng sẽ rơi lên chính .”
Bây giờ,  thấm thía câu  đó hơn bao giờ hết.
Ôn Mãn ngẩn  khi  câu  của .
 thu  nụ , bước đến gần cô  hơn.
“Giống như một    thể chấp nhận việc  sinh  một đứa con phản bội,
“ cũng  thể chịu nổi việc lòng  của   nuôi dưỡng một kẻ   cắn .
“Cô  thể   giả tạo  tự cao, nhưng sự thật là   cứu cô.
“Sự thật là   tài trợ cho cô.
“Nếu cô  chọn cách lấy oán trả ơn,  thì tại  cô nghĩ rằng  sẽ tha cho cô?”
 nhẹ nhàng vỗ lên vai cô , khiến   cô nổi da gà.
Dường như  đầu tiên, Ôn Mãn cảm nhận  nỗi sợ hãi thật sự.
Đôi mắt cô rung lên,  dần mờ  vì nước mắt.
Giây tiếp theo,   nở nụ  trong trẻo như   gì xảy .
“Thôi nào, mang theo ‘chiến lợi phẩm’ của cô mà kiếm tiền mua sữa !
“Nhớ sống hạnh phúc đến trăm năm, dây dưa mãi đến tận c.h.ế.t nhé.”
Kỷ Du   thất thế, trở thành đối tượng  dè bỉu trong các cuộc tụ họp.
Anh uống rượu triền miên, như một con  khác.
Điều bất ngờ là, cuối cùng  vẫn kết hôn với Ôn Mãn.
Mọi  xôn xao, tự hỏi liệu đây   là tình yêu đích thực?
 chỉ mỉm   .
Ngày , gia đình Ôn   ầm ĩ đến mức bôi nhọ cả nhà họ Kỷ.
Vậy mà tại  gia đình họ Kỷ vẫn đồng ý cho Kỷ Du đính hôn với cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-anh-trang/19.html.]
Lý Uyển  tốn kha khá công sức để điều tra nội tình.
Hóa , Kỷ Du mắc chứng tinh trùng yếu.
Có thể đứa bé trong bụng Ôn Mãn là cơ hội duy nhất để   con.
Làm  họ  thể  giữ ?
 điều họ   là, đứa bé  chắc  là con của .
Ôn Mãn hiểu rõ, cả  Kỷ và Kỷ Du đều căm ghét cô  tận xương tủy,
Chắc chắn sẽ dùng  cách để hành hạ cô .
Cô   phá bỏ đứa bé, cùng gia đình rời khỏi nơi .
  một  nữa  gia đình họ Ôn “trói” , “bán” cho Kỷ Du và   .
Lần thứ hai, họ đẩy cô  hố lửa.
Đáng tiếc,   sẽ   ai đến cứu cô nữa.
 hờ hững thở dài:
“Đây   xem là một kiểu nhân quả tuần  khác  nhỉ?”
Lý Uyển im lặng một lúc,  gương mặt thoáng qua nét ngẩn ngơ.
“Đó là lựa chọn của chính cô .”
Tiếng chuông điện thoại reo lên, ánh mắt  dịu .
“Trợ lý Lý, ba   gọi chúng  về ăn cơm.
“Ba   câu  một con cá to lắm.”
Gương mặt lạnh lùng của Lý Uyển thoáng nhuốm sắc ấm áp.
Như ánh nắng đầu tiên xua tan băng giá  núi tuyết.
“Được.”
Hoàn Thành.