bên ngoài làng Tô gia, đêm nay yên bình.
8 giờ 27 phút tối.
Một đoàn xe đường tỉnh một đàn thây ma đuổi theo, đàn thây ma chạy nhanh hơn nhiều so với thời điểm mạt thế mới bùng nổ, thời gian và mùa hè nóng bức khiến cơ thể chúng thối rữa mục nát, ngược còn khiến chúng tiến hóa thành sức mạnh linh hoạt và mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, thây ma chạy nhanh đến cũng nhanh bằng ô tô bốn bánh, chỉ một chiếc xe may hết xăng.
“ hết xăng ! hết xăng ! Đợi , các đợi !”
Người lái xe mở to mắt, môi tái nhợt nhưng những chiếc xe phía vẫn chạy ngày một xa cho đến khi thấy bóng dáng, xe của dừng , đồng hành ghế phụ cũng tuyệt vọng.
“Đi, mau xuống xe chạy bộ!” Người lái xe chờ chết, đeo ba lô, cầm vũ khí, tay chân run rẩy mở cửa gần như lăn xuống xe. Người đồng hành cũng gần như , hôm nay họ đều quá mệt mỏi, cơ thể đến giới hạn.
“ là nên đánh nhà máy bánh quy mà!”
Hai chạy về một bên đường: “Có một con đường ở đây, hẳn là lên núi, chúng !”
Người lái xe chạy trút giận, như thể thể khiến còn sợ hãi nữa. Dưới ánh trăng, đầy mồ hôi:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nhà máy bánh quy đó nhiều thây ma như , nhiều lắm! Rõ ràng gần đây thây ma vấn đề, tốc độ trở nên nhanh hơn, còn xuất hiện cả thây ma nhảy cao, rõ ràng thức ăn của chúng vẫn đủ dùng tại đánh nhà máy bánh quy!
Lấy nhiều bánh quy như ích gì, bọn họ bỏ rơi chúng , và chỉ mang theo hai ba lô bánh quy, như ích gì, nên lời bọn họ, lúc đó nên , nếu sẽ thây ma đuổi đến mức xe hết xăng thì nhất định sẽ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-110.html.]
Sao gì , tiếng thở của to quá, ha ha sống sót giảm cân , mới chạy bao lâu mà thở như trâu ——”
Người lái xe đầu nhưng trong con ngươi phản chiếu một khuôn mặt mới biến thành thây ma, dữ tợn và khát máu.
“Á!”
Người lái xe bạn đồng hành đè ngã, dùng sức giãy giụa chống cự, vội vàng rút d.a.o đ.â.m đầu bạn đồng hành biến thành thây ma nhưng họ lăn xuống dốc, trong quá trình đó vũ khí của thể nào trúng mục tiêu.
Đến khi mất ý thức, cũng hiểu nổi, bạn đồng hành vẫn luôn ở ghế phụ, cùng chạy thoát hơn mười cây , từ lúc nào thây ma cắn!
2 giờ 12 phút đêm, hiệu thuốc Thụy Hồng trong trấn cũng rơi tình trạng khủng hoảng từng .
“Anh chắc chắn nhầm chứ?” Ông chủ Trần hỏi trực ban.
Vừa trực ban gọi tất cả dậy, sắc mặt trắng bệch như ma.
“Thật mà, thấy thây ma đang trèo tường, còn đang phá cửa sổ, ! Các xem, cửa sổ nhà đối diện mở toang, cái lỗ đó các xem kìa!
Lúc đầu còn tưởng là con vật gì, trèo tường ? Sau đó thấy cánh tay và chân của nó, đó là tay chân của , đúng, là thây ma!” Người trực ban vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi quá độ.
Ông chủ Trần cầm đèn pin quét về phía đối diện. thây ma chỉ cảm nhận thở và tiếng động phát từ sống, phản ứng với ánh sáng, đây là sự thật mà ai cũng , cho dù thây ma là c.h.ế.t , tim và các cơ quan nội tạng khác đều khác gì chết, trong đầu chỉ là một vũng mủ và não thối hôi nhưng chúng thể giống như thợ săn trong thế giới động vật, chính xác nhắm động tĩnh của sống để săn bắt.
Anh thấy cửa sổ nhà sống sót đối diện quả nhiên phá một lỗ lớn, trong lòng lạnh toát. Những sống sót ở trong trấn sớm đóng kín nơi ở, chặn cửa chính là điều bắt buộc, cho dù là sống ở nhà cao tầng, vì cảm giác an cũng sẽ đóng chặt cửa sổ, nhớ cửa sổ đối diện bên ngoài một lớp song sắt, bây giờ lớp song sắt đó thấy !